Chương 1276: Tính Toán Thật Kĩ Lưỡng

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,717 lượt đọc

Chương 1276: Tính Toán Thật Kĩ Lưỡng

Lúc Trình Đại Lôi bắt tay xử lý chuyện này, thánh chỉ của Lý Hành Tai đã truyền khắp thiên hạ.

Lúc trước Nhung tộc đánh chiếm hơn phân nửa Đế Quốc, quét sạch các đại gia tộc của Đế Quốc. Như thế, ngược lại giúp Lý Hành Tai bớt đi một ít sức lực.

Hiện nay, không có ai dám mạo phạm uy nghiêm của Lý Hành Tai, chư hầu bắc địa đương nhiên nhất hô bá ứng. Mà Giang Nam là nơi Lý Hành Tai lập nghiệp, mệnh lệnh của hắn đã ra, chư hầu Nam Quốc cũng nhận lệnh.

Thực hiện chuyện này cần hai ba tháng. Lần này Lý Hành Tai quyết định tổ chức đại hội chư hầu vào Rằm Trung Thu, cũng để chư hầu các nơi ở lại một thời gian trong kinh thành.

Chư hầu thiên hạ đều đồng ý tôn Lý Hành Tai làm chủ, chỉ có Kinh Châu Ích Châu không có động tĩnh, dường như không nhận được thánh chỉ của Lý Hành Tai.

Lưu Bi phụ trách làm chuyện này, tự hắn đi một chuyến đến Kinh Châu, không có chuyện đàm thoại. Mà ngược lại Lưu Bi cũng là một người nóng tính, quyết định chỉ huy đại quân tấn công, điều mười vạn quân Lương Châu đánh Thục, muốn ép đối phương ký hiệp ước cầu hoà.

Lúc chuyện này báo tới chỗ Trình Đại Lôi, Lưu Bi đã dẫn binh đánh Thục. Đây là tiền trảm hậu tấu, không hề ngần ngại chút nào, nhưng mà đối phương không muốn nói chuyện nhẹ nhàng, đối với Lưu Bi mà nói cũng là không còn cách nào.

Trình Đại Lôi đành phải hồi âm dặn dò Lưu Bi, binh lính là vũ khí giết người, bất đắc dĩ mới được dùng, Lưu Bi nhất định phải cẩn thận, thận trọng, giảm bớt thương vong đến hết mức.

Hiện tại thiên hạ bắt đầu ổn định, cũng là lúc luận công ban thưởng, nếu có người hy sinh, thật sự có chút đáng tiếc.

“Đại đương gia, Tống Du Cừ đến.” Từ Thần Cơ từ bên ngoài báo lại.

Lý Hành Tai ở trong thành Trường An, Tống Du Cừ đã tiếp nhận chức, lúc này lại qua đây, cũng không biết có chuyện gì.

Trình Đại Lôi nghĩ nghĩ, nói: “Cho hắn vào đi.”

Tống Du Cừ bước nhanh tiến vào, khom người, bái: “Thần thỉnh an Lương Châu vương.”

Trình Đại Lôi xua xua tay: “Được rồi được rồi, đứng lên mà nói, ở chỗ này của ta không cần đa lễ. Nói đi, lần này tới đây là vì chuyện gì?”

Tống Du Cừ, nói: “Thần phụng mệnh đưa khẩu dụ của bệ hạ tới, hỏi xem chiến sự ở Kinh Châu sao thế. Lần này Bệ hạ quyết định đại hội chư hầu vào ngày mười lăm tháng tám, nếu chiến sự Kinh Châu bất lợi, sợ rằng mọi chuyện sẽ có chút khó coi.”

“Đây không khỏi quá nóng vội đi.” Trình Đại Lôi nói: “Ngươi cũng biết Kinh Châu và Trường An cách nhau rất xa, cho nên có tin tức cũng không thể lập tức truyền tới nơi này. Hơn nữa, địa hình Kinh Châu rất khó đánh, trong chốc lát cũng sẽ không có tin tức tốt gì.”

“Bệ hạ cũng lo lắng Kinh Châu khó đánh, cho nên bệ hạ nói sẽ điều mười vạn quân Giang Nam cùng đánh, hỗ trợ quân Lương Châu. Trình Vương gia cảm thấy ý này sao thế?”

Tống Du Cừ dứt lời, vẻ mặt chờ mong nhìn Trình Đại Lôi, chờ Trình Đại Lôi đáp lời.

“Nếu quân Giang Nam có thể đánh Thục, tự nhiên là chuyện tốt không thể nào tốt hơn, chuyện này không cần thương lượng với ta, ta nghe theo ý chỉ của bệ hạ.”

Tống Du Cừ đáp lại một tiếng: “Tại hạ lập tức đi trả lời bệ hạ, lập tức sẽ thực hiện việc này.”

Tống Du Cừ cáo từ rời đi, xem thái độ của hắn hình như có chút gấp không chờ nổi. Trình Đại Lôi lại có chút buồn bực: Vốn là chính mình xuất lực, Lý Hành Tai ngồi mát ăn bát vàng, hắn cần gì phải thêm bớt.

Chờ đến khi Thôi Bạch Ngọc và Từ Thần Cơ tới, Trình Đại Lôi lại nói chuyện này cho bọn hắn, kết quả bị Thôi Bạch Ngọc một lời làm rõ.

“Nói đi nói lại, vẫn là không tin tưởng chúng ta thôi.” Thôi Bạch Ngọc nói: “Chúng ta đã chiếm Lương Châu, nếu lại chiếm Kinh Châu và Ích Châu, sẽ có địa vị ngang với Lý Hành Tai.”

Một câu đã hóa giải bế tắc của Trình Đại Lôi, đương nhiên, hắn và Lý Hành Tai đã quyết định một số chuyện. Nhưng mà đều là nói miệng, cũng không được tính.

“Dưỡng hổ vi hoạn, công cao hơn chủ, Trình Đại Lôi, ngươi nói ngươi như vậy không sai không phạm. Lý Hành Tai không tin tưởng ngươi được cũng là lẽ thường tình.” Thôi Bạch Ngọc nhìn Trình Đại Lôi: “Lại nói, ngươi thật sự đáng để tín nhiệm sao, hoặc là nói, Lưu Bi thật sự có thể tín nhiệm hoàn toàn sao?”

Trong thời gian ngắn, Trình Đại Lôi oán giận đến mức không nói gì được, Thôi Bạch Ngọc nói nhưng thật ra là đang nhắc nhở mình. Lần này, để Lưu Bi phụ trách chuyện Kinh Châu và Ích Châu, trước đó chính mình đã dặn dò ngàn vạn lần, không cần phải khai chiến, có thể thuyết phục đối phương là tốt nhất, cho dù là bằng mặt không bằng lòng.

Nhưng nên đánh thì vẫn phải đánh, chiến báo đưa đến chỗ này, khoảng cách thời gian càng ngày càng dài. Hiện tại bên kia đến cuối cùng đánh sao thế, có thể nói Trình Đại Lôi hoàn toàn không biết gì cả.

Đương nhiên, Trình Đại Lôi không lo lắng Lưu Bi sẽ phản bội chính mình, chỉ sợ đối phương quá lo cho mình. Trình Đại Lôi không khỏi cảm thấy oan ức, trước đó Lưu Bi đổ vấy cho mình, đầu tiên chiếm ba vùng Kinh Châu, Ích Châu, Lương Châu, rơi vào tình trạng bất phân thắng bại.

Đến lúc đó, Lý Hành Tai không muốn ra tay với chính mình, cũng nhất định phải ra tay.

Đối với nhắc nhở của Thôi Bạch Ngọc, chính mình cần phải vì bản thân sắp xếp đường lui cho tốt, có đôi khi rút lui khỏi dòng nước xiết cũng chưa chắc không phải là không khôn ngoan.

“Chuyện này Đại đương gia còn cần suy nghĩ nhiều lần, cũng cần có một đối sách.” Thôi Bạch Ngọc nói.

“Đúng vậy, có một số việc nên tính toán kĩ lưỡng.” Trình Đại Lôi ấp úng than một tiếng, ánh mắt dần dần trấn tĩnh.

Hiện giờ binh lực Cáp Mô trại đã hoàn toàn rời khỏi Kinh Châu, Lưu Bi dẫn mười vạn nhân mã đánh Thục, Tần Man dẫn ba vạn quân Man Tự trấn thủ Tịch Chiếu quan, đám người Cao Phi Hổ Cao Phi Báo trấn thủ đại bản doanh ở Lương Châu.

Bên người Trình Đại Lôi cũng không có nhiều binh lực, chỉ có mấy người Từ Thần Cơ, Thôi Bạch Ngọc, Lưu Phát Tài, Ngân Mâu bên người. Cùng với một ít người đội Hỉ Tự được bố trí ở trong tối, phụ trách truyền giao tình báo, giúp Trình Đại Lôi xử lý một ít chuyện không tiện ra tay.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Trình Đại Lôi bắt đầu bố trí đường lui cho bản thân. Hắn truyền một phong thư khẩn cho Tần Man, ra lệnh cho hắn thu binh trở về Lương Châu. Lương Châu mới là đại bản doanh của mình, bảo vệ Tịch Chiếu quan hay không cũng không có gì khác nhau, không có tác dụng gì.

Mặt khác, đưa hai phong thư cho Bạch Nguyên Phi, trong đó một phong thư dặn dò Lưu Bi thả chậm tiết tấu tấn công, trận chiến này có thể hoãn thì hoãn, không cần nóng vội. Một phong thư khác, bàn bạc một ít chuyện tiếp theo.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right