Chương 1275: Xưng Vương Ở Lương Châu
Một nhóm bốn người rất nhanh đã trở lại dinh thự, Trình Đại Lôi vừa mới hồi phủ, còn chưa kịp thở, đang kể rõ mọi chuyện hôm nay đã trải qua với Từ Thần Cơ, trong phủ, Điêu Thuyền đến báo tin.
"Trong cung vừa mới đưa tới một người, phải giao cho đại đương gia."
"Người ở đâu?" Trình Đại Lôi hỏi một câu, vô thức đã đoán được.
Quả không ngoài dự đoán của Trình Đại Lôi, Lý Hành Tai đưa Ô Lực Hãn đến quý phủ của mình. Lúc này, nàng bị trói ở trên ghế, cặp mắt ngập lửa giận trừng Trình Đại Lôi.
"Trói nàng ta làm cái gì?"
"Không trói nàng, nàng sẽ cắn người." Lúc nói lời này, lòng Điêu Thuyền còn sợ hãi, hiển nhiên đã biết được sự lợi hại của nữ nhân này.
Trình Đại Lôi thở dài, đi lên trước, cắt đứt dây thừng. Vừa mới được cởi trói, Ô Lực Hãn đã muốn nhảy dựng lên la to.
Một tay Trình Đại Lôi khoát lên trên bả vai nàng, đưa nàng ngồi trở về trên ghế, một đôi mắt nhìn chòng chọc nàng.
Ô Lực Hãn bị dọa sợ, trong nháy mắt thành thật hơn nhiều. Cho dù, nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng nghe qua ác danh của Trình Đại Lôi. Nếu như vạn nhất hắn muốn cắt thịt của nàng nhắm rượu, nàng cũng không có cách nào khác.
"Ngươi không thể ăn ta?"
Trình Đại Lôi ngẩn người, vô ý thức cười khổ một tiếng, nói: "Sau này, ngươi muốn làm cái gì?"
"Muốn làm cái gì?"
Ô Lực Hãn nhíu mày, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ có người hỏi nàng muốn làm cái gì. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết nên nói sao thế, có thể đây là lần đầu nàng ý thức được, mình cũng có tư cách suy nghĩ.
Ô Lực Hãn xuất thân từ một bộ lạc nhỏ của Nhung tộc, thậm chí không thể tính là bộ lạc, bởi vì cả bộ bộ lạc nhiều lắm cũng chỉ mười mấy người.
Nếu không phải gặp được Dã Nguyên Hỏa, nàng hoặc là trở thành đồ chơi của một tên Nhung tộc nào đó, hoặc chết đói chết khát dưới rét lạnh, trong trận chiến này không chỉ sinh linh của Đế Quốc đồ thán, Nhung tộc cũng chung kiếp nạn.
Thậm chí Ô Lực Hãn cũng không rõ vì sao Dã Nguyên Hỏa đối đãi với nàng tốt đến như vậy, phụ mẫu của bản thân cũng bởi vậy gà chó cũng thăng thiên. Nếu nói ham muốn mỹ mạo của nàng, chưa nói tới dung mạo của chính mình, hơn nữa, dựa vào thân phận của Hỏa Dã Nguyên, muốn mỹ nhân như nào mà không có. Mà ở trong toàn bộ quá trình,Dã Nguyên Hỏa đối xử quá tốt với hạng vô danh như nàng, thậm chí còn có ý muốn nàng gả cho Lý Nhạc Thiên.
Ô Lực Hãn vốn không có tâm cơ gì, tự nhiên sẽ không biết tranh đấu, Dã Nguyên Hỏa bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm cái đó, vui sướng sống trong cẩm y ngọc thực.
Nhưng đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, có người hỏi nàng muốn làm gì, giờ phút này đại não nàng trống rỗng.
“Không bằng ta đưa ngươi trở về thảo nguyên?” Trình Đại Lôi hỏi thử.
Ô Lực Hãn lập tức lắc đầu: “Ta không cần trở về thảo nguyên.”
Cuộc sống ở Đế Quốc quá phồn hoa, làm sao nàng lại nguyện ý trở về nơi khó khăn như thảo nguyên.
“Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Ô Lực Hãn lại trầm mặc một lần nữa.
Trình Đại Lôi cũng cảm thấy có chút đau đầu, lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người Ô Lực Hãn, nàng nào biết.
“Nếu như vậy, về sau ngươi đi theo ta đi, chờ giải quyết xong chuyện còn lại ở nơi này, ngươi theo ta trở về Lương Châu.”
“Vậy ngươi sẽ ăn ta sao?”
Trình Đại Lôi cảm thấy từng đợt đau đầu, lời đồn bên ngoài đến cuối cùng đã truyền đi sao thế vậy. Hắn thật sự không muốn trả lời Ô Lực Hãn, phất tay áo rời đi.
Hai tay Ô Lực Hãn ôm đầu gối, ngồi xổm ở trên ghế, trong lòng thở nhẹ nhàng ra, xem ra Trình Đại Lôi không ăn thịt người.
Như thế chính bản thân có thể yên tâm rồi, cuối cùng lại có người nuôi sống mình, như vậy cũng được, như vậy khá tốt.
Ngẩng đầu, mắt sáng như tuyết nhìn Điêu Thuyền: “Có gì ăn không?”
……
Lúc này, Trình Đại Lôi mới có thời gian, mấy người Từ Thần Cơ, Thôi Bạch Ngọc tụ tập bên cạnh nhau, bàn về cuộc nói chuyện tối nay với Lý Hành Tai.
“Đại đương gia, tối nay Lý Hành Tai mời ngài đến là vì chuyện gì?” Từ Thần Cơ hỏi.
“Cũng không có chuyện gì, Lý Hành Tai hứa cho ta xưng vương ở Lương Châu, để chúng ta tự mình cai quản.”
Mấy người Thôi Bạch Ngọc liếc nhau, Thôi Bạch Ngọc mở miệng nói: “Lý Hành Tai sao lại hào phóng như thế.”
“Đương nhiên là hắn không thể hào phóng như thế, Lý Hành Tai này rất gian giảo, nào có chuyện dễ dàng vậy.” Trình Đại Lôi nói: “Hiện tại Kinh Châu và Ích Châu không biết có thái độ sao thế, Lý Hành Tai tính để chúng ta xử lý bọn họ.”
Kinh Châu và Ích Châu có binh lính riêng, bọn họ cũng giống với Trình Đại Lôi, lúc loạn thế không tham gia chiến tranh, bảo toàn lực lượng của chính mình. Bọn họ thừa nhận Lý Hành Tai là thiên tử còn tốt, nếu không thừa nhận, đối với Lý Hành Tai mà nói cũng là một chuyện khó giải quyết.
“Liệu Lý Hành Tai dùng kế tọa sơn xem hổ đấu hay không, chờ hai nhà chúng ta lưỡng bại câu thương, hắn lại ngư ông đắc lợi.” Thôi Bạch Ngọc.
“Bọn họ nếu tính là hổ, nói không chừng cũng chỉ là con hổ nhỏ yếu, còn chưa khiến chúng ta thương gân động cốt. Hơn nữa, trận này cũng chưa chắc phải đánh.” Trình Đại Lôi nghĩ nghĩ nói: “Người đâu, đưa bút mực, ta viết một phong thư khẩn cho Lưu Bi, để hắn xử lý hai chư hầu này.”
Trình Đại Lôi dùng tài hùng biện, Thôi Bạch Ngọc trau chuốt bắt đầu viết, một phong thư khẩn đưa tới cho Lưu Bi.
Trong thư nói Trình Đại Lôi gặp mặt với Lý Hành Tai, hai bên cùng nhau thương nghị, lúc sau, ra lệnh cho Lưu Bi dẫn một đạo nhân mã, Quan Ngư, Trương Phì, Triệu Tử Long hỗ trợ, xử lý chuyện Kinh Châu và Ích Châu.
Lúc này Trình Đại Lôi vừa mới nhớ đến một chuyện, mọi việc đều phải chú ý đến danh tiếng, bản thân còn phải nhờ Lý Hành Tai ra thánh chỉ, để Lưu Bi cầm thánh chỉ làm việc.
Lại nghĩ đến Lưu Bi, Trình Đại Lôi lại thêm thêm một sự kiện, chuyện này nếu có thể giải quyết hoà bình, tốt nhất là giải quyết hoà bình, không cần phải đánh sống đánh chết, ngàn vạn lần không nên gây ra chiến tranh.
Kinh Châu và Ích Châu đều không dễ đánh.
Ích Châu còn tốt, nơi hoang dã không có bao nhiêu người. Kinh Châu chính là nơi nổi danh giàu tài nguyên thiên nhiên, lại là “hàng xóm” của Lương Châu. Đối với một “hàng xóm” gần gũi như vậy, Trình Đại Lôi lại không hiểu một chút nào.
Bởi vì ưu thế địa hình, Kinh Châu nổi tiếng là dễ thủ khó công, lúc trước Lý Man Tử quét ngang thiên hạ, lúc đánh Kinh Châu chính là hao tổn khí lực rất lớn, cho nên sau khi phá thành, lập tức đốt nhà giết người cướp bóc. Thành ra Thục quốc hận vương triều Lý gia thấu xương.