Chương 1274: Nơi Cao Thường Cô Đơ
Thực lực của Trình Đại Lôi tạo ra sự uy hiếp đối với Lý Hành Tai, cho nên mới khiến Lý Hành Tai kiêng kỵ như vậy.
Nếu như Trình Đại Lôi yếu đuối và đáng thương, Lý Hành Tai cũng không cần để hắn vào trong mắt. Hai phương cũng có thể tháo gông xiềng trên người xuống.
Lúc này hai bên đều là đâm lao phải theo lao, ở giang hồ có rất người thân bất do kỷ. Lý Hành Tai không thể không đề phòng Trình Đại Lôi trước, mà Trình Đại Lôi cũng không thể không đưa ra câu trả lời.
Nhưng dù sao Lý Hành Tai không phải là người bình thường, hắn không thể dùng vải thưa che mắt thánh mà mời Trình Đại Lôi đến đây, tự tay vạch trần tấm vải ngăn cách, nói chuyện một cách rõ ràng.
Hắn hơi hơi nghiêng người, nhìn Trình Đại Lôi chân thành: "Nói thật là, trên vai ta trách nhiệm không nhỏ, một ít phiền toái nho nhỏ ngược lại cũng không tính là gì. Châu Kinh Châu Ích hai vùng có binh lính riêng, nhưng lúc thiên hạ đại loạn bọn hắn lại không dám xuất binh, đến tận bây giờ vẫn không dám xuất binh như trước. Ta có thể xử lý được Nhung Tộc, cũng sẽ xử lý được bọn họ. Trình Đại Lôi, người khiến ta thật sự kiêng kỵ chỉ có một mình ngươi mà thôi. Hôm nay, ở đây, chỉ có hai người ta và ngươi, dưới vòm trời ngước lên chín thước, mỗi câu ta và ngươi nói đều có thần linh biết. Trình Đại Lôi, ngươi và ta ước hẹn một chuyện cuối cùng, đến cuối cùng ngươi muốn cái gì?"
Lý Hành Tai chân thành như vậy, trái lại khiến Trình Đại Lôi không tưởng tượng được, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nên trả lời sao thế.
"Hiện nay chúng ta cách nhau xa nhất cũng chỉ năm bước chân, Trình Đại Lôi, bằng bản lĩnh của ngươi, bên trong năm bước chân hoàn toàn có thể giết chết người. Ngày hôm nay mạng ta đặt ở đây, ngươi muốn có thể lấy đi."
Trong lòng Trình Đại Lôi giật mình một cái, lời này của Lý Hành Tai ngược lại nhắc nhở hắn, nếu như ra tay giết hắn, bằng nhân mã của Cáp Mô trại, bản thân chưa chắc không thể ổn định thế cục.
Vội vàng đè tâm tư bất chính xuống, Trình Đại Lôi ôm quyền: "Nói giỡn."
Lý Hành Tai cười cười: "Tâm mang vũ khí sắc bén, tự nhiên sẽ có sát tâm, đây là chuyện đương nhiên, Trình Đại Lôi, ngươi dám nói ngươi không hề động tâm?"
Lời này khiến Trình Đại Lôi không còn cách nào để trả lời, hắn không thể thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào phủ nhận.
"Lương Châu có mười vạn nhân mã, là thanh kiếm của ngươi, trong tay ngươi có thanh kiếm này, ta sẽ không còn cách nào an tâm."
Trình Đại Lôi cũng không khỏi không thẳng thắn nói: "Giao thanh kiếm này vào tay ngươi, ta cũng không cách nào an tâm."
Lý Hành Tai cười ha ha một tiếng: "Ta không có lòng tham như thế, cũng biết ngươi sẽ không làm như vậy. Nói thẳng, ta giao Lương Châu cho ngươi, tự ngươi xưng Vương, không phải cống nộp lương thực, không phải tuân theo vương pháp, ngươi làm Vương ở núi lớn của ngươi, ta làm vương của một nước."
Lời này, Lý Uyển Nhi đã nói qua với Trình Đại Lôi, trước giờ Trình Đại Lôi xem như đã biết con bài Lý Hành Tai chưa lật. Nhưng mà Lý Hành Tai có thể nói trắng ra như vậy, vẫn khiến Trình Đại Lôi không tưởng tượng được.
"Ngươi có thể hào phóng như vậy?" Trình Đại Lôi hỏi.
Lý Hành Tai cười cười: "Trình Đại Lôi, ta không phải ngươi, Trẫm là vua của một nước, nước giàu khí thế sẽ rất lớn. Đương nhiên, ta còn có một điều kiện nho nhỏ."
"Ta biết rõ ngươi có điều kiện." Trình Đại Lôi gật đầu: "Muốn ta làm gì?"
"Ta cho ngươi đất của một châu, ngươi giúp ta sắp xếp chuyện Kinh Châu và Ích Châu, thành thật mà nói, hiện tại ta cũng không cách phân thân."
Trình Đại Lôi suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này cũng không có gì khó xử, ta lập tức trở về Lương Châu điều binh khiển tướng, nếu như bọn họ không phục, ta sẽ đánh đến khi nào bọn họ phục mới thôi."
"Bình tĩnh đừng nóng." Lý Hành Tai khoát khoát tay: "Việc này để cho thủ hạ của ngươi tự làm là được, ngươi còn phải ở lại thành Trường An chờ vài ngày."
"Còn có chuyện gì?"
"Ta dự định thông báo cho chư hầu khắp thiên hạ, để cho bọn họ tới thành Trường An một lần, cũng xem bọn họ có tâm ý gì đối với ta. Đám người kia như lang như hổ, Trình Đại Lôi, ngươi nên ở lại chỗ này giúp ta tạo khí thế."
Lời Lý Hành Tai nói cũng có đạo lý, Trình Đại Lôi gật đầu xem như là đồng ý.
Lý Hành Tai bưng ly rượu trước mặt lên, nói: "Trình Đại Lôi ta mời ngươi một chén nữa, đây chính là chén rượu cuối cùng giữa huynh đệ hai chúng ta, sau này trở thành quan hệ quân thần, mọi người sợ là thân bất do kỷ. Chuyện này đã định trước như vậy rồi, chuyện hậu thế, để lại cho hậu thế phiền não!"
Trình Đại Lôi bưng rượu lên, hai bên uống một hơi cạn sạch.
. . .
Một mình Trình Đại Lôi đi ra khỏi Hoàng cung, trong lòng vẫn còn cân nhắc chuyện mới vừa nói. Lý Hành Tai đi thẳng vào vấn đề đến khó tin, dù thế nào thì chuyện này xem như đã quyết định.
Lý Hành Tai cũng chưa chắc đã có cách khác, thiên hạ bắt đầu ổn định, nhu cầu bách tính nổi lên mạnh mẽ, dù thế nào thì hắn vẫn là Trình Đại Lôi, cũng không muốn khơi mào chiến tranh một lần nữa.
Sắp xếp như vậy, nhưng cũng chưa chắc là sự lựa chọn duy nhất. Trình Đại Lôi an tâm làm chúa một phương, Lý Hành Tai làm vua một nước. Hai bên nước giếng không phạm nước sông, nhưng cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trình Đại Lôi chăm chú nhớ lại quá trình nói chuyện với Lý Hành Tai, cân nhắc xem trong lời nói hắn có giấu cạm bẫy gì hay không. Gần vua như gần cọp, Trình Đại Lôi cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Đại đương gia, đại đương gia. . ."
Không biết từ lúc nào, Trình Đại Lôi đã đi ra đến cửa cung. Ba người Từ Thần Cơ, Lưu Phát Tài, Ngân Mâu lập tức đón.
Điều này làm cho Trình Đại Lôi phục hồi lại tinh thần: "Các ngươi đứng chờ ở đây từ đầu hay sao?"
Từ Thần Cơ nói: "Chúng ta sợ đại đương gia gặp chuyện không may, nếu đại đương gia không ra, chúng ta sẽ xông vào."
Trong lòng Trình Đại Lôi ấm áp, vỗ vỗ bả vai Từ Thần Cơ: "Đi thôi, không có chuyện gì."
Lúc gần đi, Trình Đại Lôi vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Vị Ương cung. Lúc này hắn mới nhớ tới một việc, phía sau mình chính là trung tâm quyền lực tối cao của Đế Quốc. Mà bây giờ mỗi tiếng nói, hành động của bản thân, cũng sẽ ảnh hưởng tới hướng phát triển của Đế Quốc trong tương lai.
Cái này khiến cho Trình Đại Lôi cảm thấy một loại cảm giác không chân thật, từ lúc rời núi Thanh Ngưu, tự bao giờ đã đi tới ngày hôm nay.
Ở nơi cao thường cô đơn.