Chương 1279: Theo Dõi
Mọi người bắt đầu thu thập hành lý, xác định đường đi sau khi rời khỏi thành Trường An. Ngoại trừ mấy người Trình Đại Lôi, trong phủ còn có mấy phục vụ nha hoàn người hầu. Đó cũng không phải người một nhà của Trình Đại Lôi, là do Lý Hành Tai sắp xếp, bọn họ chưa chắc đã không có tác dụng, đối với chuyện này, Trình Đại Lôi cũng giả bộ không biết.
Khi sắc trời dần tối, Tống Du Cừ đến cửa bái phỏng, đồng thời mang đến cho Trình Đại Lôi một thánh chỉ.
"Trình vương gia, bệ hạ đã chấp thuận việc từ chức của ngài, cho phép ngài thay vương tuần thú, chu du thiên hạ."
Trình Đại Lôi đoán được Lý Hành Tai sẽ đồng ý để mình rời đi, nhưng không nghĩ tới cái thánh chỉ này lại đến nhanh như thế, lúc này Trình Đại Lôi cũng không biết nên cảm giác gì.
Giao thánh chỉ cho Trình Đại Lôi xong, Tống Du Cừ nhìn hắn nói: "Cũng là không nghĩ tới, lúc này Trình vương gia sẽ rời khỏi. Chư hầu khắp thiên hạ vào kinh thành, sợ rằng có rất nhiều người mong chờ được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Trình vương gia."
Trình Đại Lôi bĩu môi, sợ là có rất nhiều người mong chờ đánh Trình Đại Lôi một trận no đòn, làm gì có thể giống như lời hắn nói chứ.
"Lần đại hội chư hầu này, ta sẽ không xuất hiện. Ngươi cũng biết, nhân duyên của chúng ta cũng không quá tốt."
Tống Du Cừ và Trình Đại Lôi đồng thời cười to một hồi.
Tống Du Cừ nhìn hai bên một chút, thấy bốn bề vắng lặng, dần dần thu hồi nụ cười trên mặt.
"Trình đương gia, mặc kệ người trong thiên hạ thấy thế nào, ta vô cùng bội phục cách làm người của ngài. Trong lòng ta, ngài đối với Đế Quốc là công nhiều hơn tội. Nếu như trong loạn thế không có ngài, chắc chắn sẽ thiếu đi rất nhiều đặc sắc."
Lúc này, Tống Du Cừ nói với Trình Đại Lôi những lời nói mà hắn cất giấu trong tận đáy lòng, những câu chân thành.
Trình Đại Lôi ngẩng đầu: "Công nhiều hơn tội, ta có công gì, ta có tội ở chỗ nào?"
"Ách. . ."
Tống Du Cừ nghẹn lời, thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại. Bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối mặt với tên tặc trước mắt, muôn ngàn lần không thể tính theo lẽ thường.
"Hôm nay từ biệt, không biết đến ngày tháng năm nào mới tương phùng, bệ hạ bảo ta hỏi Trình vương gia, có gì muốn nói với bệ hạ hay không?"
Trình Đại Lôi suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Chuyện cần nói ta đã nói qua, bệ hạ có lời gì để lại cho ta?"
" Lời vừa rồi của ta, chính là ý mà bệ hạ muốn ta chuyển đạt." Tống Du Cừ nói: "Ngoài ra còn có một câu. . ."
Tống Du Cừ nhìn Trình Đại Lôi, chậm rãi mở miệng nói: "Trình đương gia vừa đi, bệ hạ thật sự sẽ trở thành kẻ cô đơn."
Trình Đại Lôi ngẩn người, lập tức cười khổ một tiếng: "Sau này thiên hạ thái bình, chúng ta cũng không có đất dùng võ, ta tin tưởng bệ hạ sẽ tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, trở thành một vị quân chủ anh minh."
Tỉ mỉ tính toán, Trình Đại Lôi và Lý Hành Tai cũng có giao tình, ở núi Thanh Ngưu gặp nhau, có thể nói vừa gặp mà như đã quen, sau lại có rất nhiều chuyện, hai người cũng là cùng làm loạn, mỗi người không ngừng ràng buộc, liên quan đến nhau. Chỉ là tới hôm nay, vị trí trước mắt hai người, mỗi người đều có bất đắc dĩ riêng.
Cho nên lúc này Trình Đại Lôi mới chớp cơ hội rời đi, miễn cho về sau dây dưa đến mức không thể tách rời.
. . .
Lúc Trình Đại Lôi rời đi, cũng không chào hỏi bất kì kẻ nào. Hắn, cùng với Từ Thần Cơ, Thôi Bạch Ngọc, Lưu Phát Tài, Ngân Mâu, Điêu Thuyền, một nhóm bảy người, vào lúc hoàng hôn, vào lúc cửa thành sắp đóng lặng lẽ rời khỏi thành Trường An.
Bảy người thuê một chiếc xe, hai con ngựa, một con bò, sau khi ra khỏi thành Trường An, lập tức đi thẳng về phương Nam.
Lại nói, Trình Đại Lôi đi tới hôm nay, trong tay cũng có mấy trăm ngàn nhân mã, mặc kệ là ở Lương Châu hay là thành Trường An, đều được trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nhưng Trình Đại Lôi cũng không phải là người không thể chịu khổ, đối với việc ngày đi đêm nghỉ này lâu dần cũng thành thói quen.
Trước đó đã xác định rõ đường đi, là từ thành Trường An đến Giang Nam, lại từ Giang Nam đi xuyên qua Trung Nguyên, cuối cùng từ núi Thanh Ngưu vòng qua thảo nguyên trở về tây bắc Lương Châu.
Vừa lúc Trình Đại Lôi rời đi, Thích Kế Quang cũng nhận được tin tức, vội vàng đi tới Hoàng cung báo Lý Hành Tai.
"Bệ hạ, Trình Đại Lôi đã rời kinh, cũng không trở về Lương Châu, nhìn phương hướng của hắn hình như là muốn đi Giang Nam."
"Hắn muốn đi Giang Nam làm gì, chuyện này Trẫm cũng đã nhất trí với hắn." Lý Hành Tai thở phào nhẹ nhõm, nói: "Trước Trẫm đã nói rồi, Trình Đại Lôi không có khả năng sẽ phản bội, trước giờ hắn đã nói qua với trẫm, dự định là muốn đi ngắm nhìn Giang Nam."
Thích Kế Quang nói: "Bệ hạ làm sao biết Trình Đại Lôi không phải từ Giang Nam đến Kinh Châu, tập hợp với đội ngũ Lưu Bi, một lần hành động chiếm lấy hai châu Kinh Ích."
"Cái này. . ."
Thích Kế Quang cũng cảm thấy có chút khó nói, ngày xưa Lý Hành Tai là người sát phạt quả quyết, vì sao liên quan Trình Đại Lôi lại không quả quyết, cho tới bây giờ còn không có chính kiến.
Hắn cũng không dám ép hỏi gắt gao, sợ lại phản tác dụng.
"Thuộc hạ để Ngư Long vệ theo dõi rồi, nếu như Trình Đại Lôi có tâm mưu phản, lập tức cho phép chém đầu."
Lý Hành Tai gật đầu: "Làm như vậy mới đúng, có một số việc không cần nóng vội, hiện tại thiên hạ đã bắt đầu ổn định, khẽ động không bằng yên tĩnh, trẫm cũng không muốn gây ra thêm phiền toái gì."
Theo dõi hành động của Trình Đại Lôi chính là cơ mật tối cao, hiện nay cũng chỉ có hai người Lý Hành Tai và Thích Kế Quang biết mà thôi. Vì phòng ngừa bí mật bị lộ, ngay cả Tống Du Cừ cũng không hề hay biết.
Nhưng mà đã trải qua gian khổ cùng nhau, trong không khí cảm thấy có sự không thành thật, nếu nói là Tống Du Cừ không cảm nhận được một chút nào cũng là chuyện không thể.
Mà sau khi xưng đế, Lý Hành Tai đã bắt đầu tổ chức Ngư Long vệ một lần nữa. Một phần là người của Ngư Long vệ trước kia, một phần là giang hồ hào kiệt mà Lý Hành Tai chiêu mộ được.
Thực lực này so sánh với Ngư Long vệ trước kia chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Mà hành động lần này của bọn họ chủ yếu là Chấp Pháp giả.
Lần Trình Đại Lôi xuất môn này lén lén lút lút, mấy người đều mặc y phục hàng ngày, không chào hỏi bất kì kẻ nào.
Đi được một ngày, đã đến gần sông Trường Giang, vượt qua sông Trường Giang chính là địa phận Giang Nam.
Đến buổi chiều, mọi người nghỉ tạm ở một chỗ thôn dã hoang phế. Mấy năm chinh chiến liên tục, mười phần mất chín, thôn xóm của Đế Quốc phần nhiều đều đổ nát như vậy.
"Đại đương gia, phía sau chúng ta hình như có người đi theo, hình như là người của triều đình." Đáy mắt Lưu Phát Tài xuất hiện vẻ tàn khốc: "Có muốn giết bọn họ hay không?"
Trình Đại Lôi xua xua tay: "Bọn họ muốn theo thì cứ theo! Cũng không xảy ra chuyện rắc rối gì."