Chương 1280: Vương Pháp Triều Đình Còn Đáng Sợ Hơ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,987 lượt đọc

Chương 1280: Vương Pháp Triều Đình Còn Đáng Sợ Hơ

Hôm nay mọi người phải dừng chân nghỉ ngơi ở trong từ đường của thôn, dưới ảnh hưởng của chiến tranh loạn lạc, người trong thôn đã trốn đi nơi khác lánh nạn, nhưng từ đường này vẫn đứng sừng sững ở giữa thôn như cũ.

Đốt lửa trại ở trong sân, nấu chín lương khô mang theo bên người bằng bếp lò của nơi này. Bây giờ là cuối thu, là thời điểm chim muông béo tốt, Lưu Phát Tài ra ngoài dạo qua một vòng, tiện đường xách về mấy con thỏ hoang to mập.

Trình Đại Lôi đã quen thuộc với cuộc sống thế này, Lưu Phát Tài và Từ Thần Cơ đều có xuất thân khổ cực, tất nhiên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ có Điêu Thuyền là có chút mệt mỏi, nàng là tuyệt sắc giai nhân của thế gian, sinh ra đã được hầu hạ, không thể nào nghĩ ra được vì sao Trình Đại Lôi lại bỏ mặc an nhàn mà ra đây chịu khổ cực.

Kẻ bám đuôi đã đuổi đến sau lưng. Thật ra từ lúc rời khỏi thành Trường An, Trình Đại Lôi đã phát hiện ra bọn họ.

Bao nhiêu năm rồi, Trình Đại Lôi đã để đầu treo trên thắt lưng quần mà sống, người trong thiên hạ muốn giết hắn rất nhiều, nếu không có phần cảnh giác này, Trình Đại Lôi không sống nổi đến hôm nay.

Sát ý trong lòng Lưu Phát Tài sôi sục, muốn đại khai sát giới. Liên thủ với Ngân Mâu và Trình Đại Lôi để đối phó với đám người theo dõi phía sau chắc chắn không có gì khó khăn.

Nhưng mà Trình Đại Lôi lại bảo Lưu Phát Tài tạm thời đừng nóng nảy, có vẻ không để chuyện này ở trong lòng.

Đêm khuya tĩnh lặng, mấy người Từ Thần Cơ đã ngủ say, dù sao tuổi của Từ Thần Cơ cũng lớn hơn, kể ra thì loại sinh hoạt tàu xe mệt nhọc này đối với hắn rất là mệt mỏi.

Lưu Phát Tài canh giữ lửa trại ban đêm, đến khoảng canh hai, chợt nghe tiếng bước chân đến gần, thấy Trình Đại Lôi xuất hiện ở sau người.

“Đại đương gia, ngài dậy rồi?”

“Ừ, trong phòng có chút buồn bực, ta đi ra ngoài hít thở không khí.”

“Chẳng lẽ đại đương gia muốn động thủ?” Lưu Phát Tài biểu cảm vui vẻ: “Ta đi cùng Đại đương gia.”

Trình Đại Lôi trừng hắn một cái: “Động thủ cái gì, ta chỉ đi hít thở không khí, vừa hay đến chỗ ngươi.”

Lưu Phát Tài giận không nhẹ, trong lòng biết rõ chắc chắn Trình Đại Lôi sẽ triển khai hành động đối phó với người theo đuôi phía sau. Lưu Phát Tài không phải một người an phận, Trình Đại Lôi càng không phải.

Chắc chắn đám người này đều xuất thân từ Ngư Long Vệ ở Trường An, một hàng mười mấy người, quan chỉ huy tên là Lý Sơn.

Đương nhiên, bọn họ chỉ là đội đi trước, quan sát hành động của Trình Đại Lôi, Thích Kế Quang còn có sắp xếp khác.

Việc này cũng không phải việc gì quá tệ, dọc đường đi theo sau Trình Đại Lôi ăn bờ ở bụi. Trình Đại Lôi có thể gióng trống khua chiêng nhóm lửa nấu cơm, nhưng những người này không dám để lộ ngay cả một đốm lửa, để tránh tiết lộ hành tung.

Việc này cũng được, dù sao mọi người đều xuất thân giang hồ, ngay cả cuộc sống chém giết cũng đã trải qua, đối với bọn họ mà nói thì sinh hoạt như vậy cũng không tính là gì.

Mấu chốt ở chỗ đối tượng theo dõi lần này là Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi đã tồn tại sao thế? Đó là thủ lĩnh của mấy chục vạn ma đầu Cáp Mô Trại, mỗi bữa cơm đều phải nhắm rượu ba cân thịt người.

Trình Đại Lôi không chỉ làm cho vô số chư hầu đau đầu ở trên triều đình, mà Trình Đại Lôi cũng rất có danh tiếng ở giang hồ. Rất nhiều sơn tặc hải tặc, trước khi làm việc đều cầu cúng bài vị của Trình Đại Lôi, cầu Cáp Mô Đại Vương phù hộ một chút, để lần này chúng ta làm việc xuôi gió xuôi nước các loại.

Nếu lần truy tung này bị hắn phát hiện, thì sợ rằng kiếp sau đầu mình cũng chỉ có thể làm bồn tiểu.

Cho nên, tim Lý Sơn vẫn luôn treo trên cổ từ khi đi theo sau Trình Đại Lôi từ thành Trường An.

Đến ban đêm mọi người nghỉ tạm ở trong rừng rậm, cũng không dám nhóm lửa, gắng gượng dùng lương khô lót bụng, sau đó để vài người lại canh gác, những người khác đều sớm đi vào mộng đẹp.

Nhưng Lý Sơn vẫn không yên tâm, tuần tra một vòng ở bên ngoài, muốn nhìn người gác đêm có lười biếng hay không.

Vừa mới xoay một vòng tròn, bỗng nhiên hơi buồn tiểu, Lý Sơn chọn bừa một cây đại thụ để giải quyết.

Đúng lúc này, chợt thấy từng đợt gió lạnh thổi tới gáy. Mới đầu Lý Sơn không thèm để ý, bỗng nhiên rùng mình một cái.

Mình không nên đụng phải quỷ, đại chiến mấy năm liên tục, trên mảnh đất này chôn không biết bao nhiêu người, có rất nhiều cô hồn dã quỷ không có nhà để về.

Nghe nói, có loại quỷ hồn tìm thế thân thường thích đứng ở phía sau người sống, thổi khí lạnh vào gáy hắn, lúc này ngàn vạn không được quay đầu lại, một khi quay đầu lại, hắn ngay lập tức sẽ hút hồn phách ngươi.

Tay ướt nhẹp, quần Lý Sơn cũng ướt hết, giờ phút đề phòng lo lắng này, có cảm giác trái tim lúc nào cũng có thể nhảy ra. Bây giờ, hắn vô cùng nhớ mẹ của mình, sợ tới mức muốn gọi mẹ.

Một bàn tay dừng ở trên vai hắn, Lý Sơn quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một gương mặt xấu xí ngay phía sau mình.

Đây chắc chắn là quỷ mặt đen của âm phủ.

Hắn há mồm muốn hét to, một bàn tay khép cằm hắn lại, cùng lúc đó một chưởng vỗ vào cổ hắn, hắn chưa kịp phát ra bất cứ tiếng gì đã bị đánh cho ngất xỉu.

Khi Lý Sơn tỉnh lại vào ngày hôm sau, đầu tiên hắn nghĩ xem mình đã chết hay vẫn còn sống?

Trở lại doanh trại, thấy sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt, ánh mắt toát ra sợ hãi vô cùng.

Lúc sau tỉ mỉ hỏi ra mới biết được trong một đêm hôm qua, binh khí của bọn họ đều không cánh mà bay, mấy người tuần tra ban đêm cũng bị đánh hôn mê bất tỉnh, hơn nữa bọn họ còn chưa thấy rõ tướng mạo của người động thủ.

Mọi người bị dọa đến phát sợ, không biết có phải gặp quỷ hay không.

Lấy hết tất cả binh khí mà thần không biết quỷ không hay, mọi người không có sức phản kháng. Nếu hắn không lấy binh khí, mà muốn lấy đầu mọi người thì sao?

Sợ là tất cả đã thành dã quỷ dưới hoàng tuyền, chỉ có thể trông chờ mười tám năm sau lại làm một hảo hán.

“Lý đại ca, chúng ta vẫn tiếp tục đuổi theo sao?” Người thủ hạ hỏi.

“Đuổi theo.”

Lý Sơn khẽ cắn môi, dù Trình Đại Lôi có đáng sợ, thì vương pháp triều đình còn đáng sợ hơn. Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại, từ khi bọn họ bắt đầu ra khỏi thành Trường An, con đường này đã không có đường lui.

Lặng lẽ đuổi tới thôn, không phát hiện bất cứ dấu vết gì, thậm chí dấu vết bọn họ nhóm lửa nấu cơm cũng không tìm thấy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right