Chương 1281: Ma Phong Tử

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,689 lượt đọc

Chương 1281: Ma Phong Tử

Trong lòng Lý Sơn lại có chút bồn chồn, chẳng lẽ mình thực sự gặp quỷ, bây giờ còn đang nằm mơ. Bản thân cũng chưa từng nhìn thấy Trình Đại Lôi, cũng không quá chấp hành nhiệm vụ lần này?

Hắn biết, trước khi đi Trình Đại Lôi đã quét dọn, xóa bỏ sạch sẽ mọi dấu vết đã đi qua chỗ này.

Với khả năng của hắn, nếu Lý Sơn không điều tra cẩn thận, chắc chắn sẽ không phát hiện được gì.

Thời điểm Lý Sơn nghĩ nát óc cũng không thông thì Trình Đại Lôi đã mua thuyền xuống nước, giờ phút này đang trôi ở trên sông lớn.

Một con sông lớn giống như trời giáng, mênh mông cuồn cuộn chảy về hướng đông.

Hành động của Trình Đại Lôi rất nhanh, tìm một con thuyền xuống nước ở phía bắc, tính lộ trình, hôm nay trước khi trời tối sẽ có thể đến Trường Giang.

Trải qua một trận đại chiến, đế quốc bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức. Bá tánh khắp đế quốc cũng tìm cách làm chút nghề nghiệp lấp đầy bụng.

Tuy chiến tranh hủy diệt rất nhiều, nhưng sau khi hủy diệt, chắc chắn sẽ tái sinh càng mạnh mẽ. Trình Đại Lôi tính toán, nếu không có gì ngoài ý muốn, không lâu nữa đế quốc sẽ tiến đến thịnh thế.

Ở đầu thuyền Trình Đại Lôi nhìn phong cảnh mặt sông, Lưu Phát Tài lại gần: “Đại đương gia, đêm qua ngài giết mấy người?”

Trình Đại Lôi không thể làm gì, thở dài: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, về sau thiên hạ thái bình, chúng ta không cần phải giết người nữa.”

Thuyền rẽ sóng chạy về phía bờ sông bên kia. Từ bên này Trình Đại Lôi nhìn qua, mặt sông bốc hơi đầy sương mù, trắng xoá một mảnh.

Người lái đò họ Chu, tự xưng là nhiều đời ở ven bờ sông lớn, khi chiến tranh đánh đến thì trốn vào núi sâu rừng già. Chờ chiến tranh đi qua, mới ra làm việc.

Đương nhiên, đây chỉ là do chính hắn nói, nhìn thân thể hắn cường tráng, sát ý trong ánh mắt, Trình Đại Lôi chỉ cần liếc mắt một cái đã biết hắn xuất thân lão binh.

Đã giết người hoặc không giết người có bản chất khác nhau, ở trên chiến trường rèn luyện cùng người bình thường, Trình Đại Lôi chỉ cần nhìn một cái đã biết. Biểu hiện của lão Chu không thể gạt được nhãn lực của Trình Đại Lôi.

Nhưng về phần trước kia hắn theo Lý Tinh đẫn đầu binh lính Giang Nam hay là hàng binh đế quốc Nhung tộc, hay là quân đội Lý Hành Tai, điều này Trình Đại Lôi khó có thể phán đoán.

Chiến tranh qua đi, có rất nhiều lão binh chán ghét chinh chiến, lựa chọn lặng lẽ rời khỏi quân ngũ, mai danh ẩn tích hết cả đời này.

Trình Đại Lôi không có hứng thú dò hỏi tới cùng để biết chuyện mà Chu lão đại đã trải qua. Trận hỗn chiến này đi qua trong lòng mỗi người đều có một phần xót xa, phỏng chừng bất cứ kẻ nào cũng không có dũng khí giả thích rõ ràng.

Cần một chút thời gian nữa thuyền mới đến bờ bên kia, Trình Đại Lôi nói chuyện phiếm với bác lái đò.

“Ngưu tiên sinh sang bờ bên kia để thăm họ hàng hay là buôn bán?”

Chu lão đại mở miệng hỏi, từ sau khi rời khỏi thành Trường An, Trình Đại Lôi lại lần nữa dùng tên giả Ngưu Tam Cân. Người có tên cây có bóng, ác danh của Trình Đại Lôi quá nổi, nếu dùng tên họ thật ra sẽ quá dọa người. Đoán chừng ý muốn giết người của hắn cũng sẽ toát ra.

“Cũng không có việc gì, đi thăm lão bằng hữu một chuyến.” Trình Đại Lôi thuận miệng hỏi một câu: “Sinh sống trên sông không có trở ngại gì sao?”

"Cố gắng kiếm miếng cơm ăn, nếu không có người qua sông, huynh đệ chúng ta sẽ đánh cá.” Chu lão đại nói: “Thật ra gần đây có không ít người qua sông, nghe nói thành Trường An muốn mở đại hội chư hầu. Nhưng đại bộ phận là từ Giang Nam đến Giang Bắc, rất ít khách từ Giang Bắc đến Giang Nam giống như ngài.”

“Ta có hơi khác biệt với những người khác, ta không thích chốn đông người.” Trình Đại Lôi thuận miệng nói.

“Bây giờ kiếm sống không dễ, ta nghe nói có người phát hiện một di chỉ chiến trường, có rất nhiều binh khí, bán được giá tốt.”

Trong giọng nói của Chu lão đại không thiếu phần hâm mộ, trong mắt hắn không có quốc gia thiên hạ, mỗi ngày có thể ăn cơm no, sống yên ổn, đó là ngày lành trong tưởng tượng của hắn.

Chiến tranh qua đi, vận mệnh của rất nhiều người phát sinh thay đổi. Có người thừa cơ đứng lên thành chư hầu một trấn, có người chết ở sa trường cái tên cũng chưa từng lưu lại. Có người đã phát đại tài trong chiến tranh, cũng có nhiều người thân bại danh liệt, táng gia bại sản.

Đối với chuyện này, Trình Đại Lôi đã gặp quá nhiều, không đáng để hắn quá ngạc nhiên.

“Trên sông yên bình không?” Trình Đại Lôi hỏi.

Chu lão đại dừng một chút, nói: “Không phải thực sự yên bình, có nhiều thủy tặc cướp tiền.”

Dường như sợ Trình Đại Lôi sợ hãi, Chu lão đại lại nói thêm: “Có điều quan khách không cần lo lắng, chúng ta không gặp phải bọn họ.”

“Tốt nhất đừng để bọn họ gặp phải ta.” Trình Đại Lôi từ từ nói một tiếng.

Chu lão đại thực sự không nghe rõ Trình Đại Lôi nói gì, mở miệng nói: “Nếu có đụng phải, huynh đệ chúng ta cũng có thể bảo vệ quan khách tới bờ bên kia bình an.”

Ngoài Chu lão đại ra, trên thuyền còn có hai tiểu nhị, đều là hậu sinh trẻ tuổi, dáng người cường tráng. Trình Đại Lôi liếc mắt một cái đã biết, bọn họ cũng có xuất thân quân ngũ.

Sợ cái gì sẽ cố tình gặp cái đó, thuyền chạy đến giữa sông, sương trắng trên sông còn chưa tan đi. Mấy con thuyền nhỏ bất ngờ lao ra từ giữa sương trắng, chặn ở đầu thuyền lớn.

Trong nháy mắt, ba người Chu lão đại lên tinh thần, như lâm đại địch, lấy phác đao, xiên bắt cá từ trong khoang thuyền.

Nhìn động tác của ba người gọn gàng, ánh mắt hung hãn, nói bọn họ là người chèo thuyền bình thường, sợ rằng bất cứ ai cũng sẽ không tin tưởng.

Ba người đi về phía đầu thuyền đối mặt với bọn thủy tặc cướp bóc, đến khi bọn chúng đánh ra cờ xí, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Lão đại, là người của Ma Phong Tử.”

Thủy tặc cầm đầu là Ma Phong Tử, chính là bọn cướp lớn nhất ở gần dây, giết người cướp của, chuyên môn cướp tiền buôn bán.

Sơn tặc đi chuyến nào cũng có quy tắc, cướp tiền là chính, giết người là tình huống bất đắc dĩ. Nhưng Ma Phong Tử không giống vậy, bọn chúng không chỉ cướp của, mà còn giết người. Từ trước đến nay không có người sống thoát tay bọn chúng, nam nhân thường bị băm cho cá, nữ nhân giữ lại trêu đùa

Chu lão đại cũng là thay đổi sắc mặt, quay đầu về phía Trình Đại Lôi nói: “Khách nhân về nghỉ ngơi trong khoang thuyền trước, chỗ này đã có chúng ta đối phó.”

Quay đầu xem lại, càng hoảng sợ. Một đám người Trình Đại Lôi từ trong khoang thuyền đi ra, mặt không thấy chút hoảng sợ.

Ngược lại, Trình Đại Lôi cũng thế, tướng mạo hắn vốn hung ác, nhìn cũng không giống người tốt. Nhưng khiến người ta thấy kỳ lạ chính là vẻ mặt mấy nữ nhân khác cũng bình tĩnh. Hơn nữa vẻ mặt của người râu quai nón giống như tràn đầy hưng phấn.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right