Chương 1282: Kẻ Tàn Nhẫn Chân Chính
Trình Đại Lôi đứng yên ở trên boong tàu, nói: “Để bọn họ lên thuyền.”
“Để bọn họ lên thuyền?” Trong lòng Chu lão đại cả kinh, đây chẳng phải là bỏ đầu vào trong miệng hổ.
Nhưng cũng kỳ lạ, sau khi Trình Đại Lôi nói ra những lời này, Chu lão đại không có bất cứ tâm tư phản kháng nào. Hắn lui ra sau một bước theo bản năng, giao quyền nắm giữ cục diện cho Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi chỉ huy thiên quân vạn mã, Cáp Mô Trại bao nhiêu người tàn nhẫn, nhưng lời nói ra khỏi miệng Trình Đại Lôi là mệnh lệnh, từ trước đến nay không ai dám phản bác.
Thiên quân vạn mã còn có thể điều động, huống chi một kẻ hèn như Chu lão đại.
Ba người Chu lão đại lùi sang một bên, một đám Ma Phong Tửdùng trảo câu bước lên thuyền, trong nháy mắt mười mấy người đã vây quanh đầu thuyền.
Kẻ cầm đầu tóc tai bù xù, mặt đầy sẹo rỗ, nghĩ thôi cũng biết đó chính là Ma Phong Tử.
Bản thân đứng đầu một trại, đúng là rất ít khi hắn tự mình đi cướp. Ma Phong Tửcố tình làm một thủy tặc chăm chỉ, lại vô tình gặp được Trình Đại Lôi, chỉ có thể nói hắn ra cửa không xem ngày hoàng đạo.
Ma Phong Tửnhìn Điêu Thuyền, Thôi Bạch Ngọc, nước dãi hận không thể chảy đầy trên mặt đất. Trình Đại Lôi chán ghét bộ dạng của hắn, than một tiếng: “Cửa vào của nghề này càng ngày càng thấp.”
Ma Phong Tửlau khô nước miếng, cười không ngậm được mồm nói: “Ngoan ngoãn, đúng là trời đãi kẻ cần cù, hôm nay Ma gia muốn phá lệ lớn, tiểu tử, phúc vận của ngươi đến đấy, để bạc và nữ nhân lại, hôm nay Ma gia tha cho ngươi một con đường sống.”
Biểu cảm của Trình Đại Lôi có hơi mất kiên nhẫn, mắt nhìn Lưu Phát Tài, nói: “Đặt bọn chúng trên mặt đất để nói chuyện.”
Lưu Phát Tài từ sớm đã không kìm nén được, khối người ở Cáp Mô Trại bản lĩnh cao hơn hắn, một khi ra sân là hắn không có cơ hội. Hôm nay đối phó với mấy tên thủy tặc hèn, tất nhiên không xem ra gì.
Kiếm keng một tiếng, song đao ra khỏi vỏ, không một tiếng động tìm đến Ma Phong Tử.
Tinh thần của Ma Phong Tửsớm đã bị Điêu Thuyền và Thôi Bạch Ngọc hấp dẫn, hoàn toàn không đề phòng Lưu Phát Tài đang lại gần. Đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì Lưu Phát Tài đã sờ đến sau lưng.
Một chân đá vào đầu gối hắn, Ma Phong Tửtrúng chiêu lảo đảo, ngẩng đầu thấy đao của Lưu Phát Tài đã đè ở trên cổ.
Lưu Phát Tài ngẩng đầu: “Đại đương gia, giết hay không?”
Cái gọi là người thạo nghề vừa ra tay là biết.
Trong mắt Trình Đại Lôi, bản lĩnh Lưu Phát Tài lơ lỏng bình thường, ở Cáp Mô Trại mấy năm cũng không thấy có tiến bộ gì. Nhưng dù vậy, xử lý một Ma Phong Tử vẫn là dư dả.
Chu lão đại và đám thuỷ tặc đều có cảm giác gặp phải thiên nhân.
Vừa rồi hắn thần không biết quỷ không hay tới gần Ma Phong Tử, lại ra tay sạch sẽ lưu loát, không chừa một đường sống cho Ma Phong Tử.
Trong nháy mắt, Ma Phong Tử đã bị chế phục trên mặt đất, đao đè ở trên cổ cứa ra tơ hồng, dám động đậy, Lưu Phát Tài sẽ cắt đứt cổ hắn.
Chu lão đại hô to gọi nhỏ trong lòng, ai ngờ lão coi thường nhóm người này. Cũng đúng thôi, nếu không có bản lĩnh sao dám mang theo mỹ nữ trọng bảo đi dạo.
Ma Phong Tử là kẻ hung tàn, nhưng không có gan lớn lối, bị chế phục trên mặt đất, lập tức mở miệng xin tha.
“Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng.”
Lưu Phát Tài quay đầu lại, nhìn chằm chằm thủ hạ Ma Phong Tử: “Hết thảy quỳ xuống cho ta, bằng không ta cắt đầu hắn.”
Đám thủ hạ của Ma Phong Tử hiển nhiên không có khuất phục, giờ phút này nắm binh khí, nhìn dáng vẻ do dự muốn động thủ.
Khóe miệng Lưu Phát Tài cong một ý cười lạnh, ấn đao xuống: “Xem ra hôm nay muốn giết vài người.”
Ma Phong Tử đã bị dọa mất mật, giờ phút này chửi ầm lên: “Hỗn đản, các ngươi còn đợi cái gì, muốn lão tử chết sao.”
Lưu Phát Tài chính là không quan tâm, đè lưỡi đao mạnh hơn, cổ Ma Phong Tử đã chảy máu ròng ròng.
Đám thủy tặc thấy rõ, này tuyệt đối là hạng người giết người không chớp mắt, cắt bỏ đầu người khác cũng không nhăn mày một lần.
Ở ác gặp ác, lúc này bọn họ mới biết đã đụng trúng nhân vật tàn nhẫn, đồng loạt buông binh khí, quỳ gối trên mặt đất.
Lưu Phát Tài dùng ánh mắt dò hỏi Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi xua xua tay: “Buông hắn đi.”
Lúc này Lưu Phát Tài mới nhấc đao lên, xem như tha Ma Phong Tử một cái mạng. Ma Phong Tử run rẩy đứng lên, dùng tay sờ đầu, ý niệm thứ nhất đó là: Đầu ta còn trên cổ không?
Trong đám thủy tặc có tên tàn nhẫn, ngoại hiệu Thiết Đầu Hổ, hung hãn hiếu sát nhất. Hắn vừa thấy Ma Phong Tử thoát khỏi trói buộc, Trình Đại Lôi xoay người sang chỗ khác, lập tức nhào qua. Lấy thế nhanh như hổ đói vồ mồi, không màng tất cả.
Chu lão đại đã thấy được, tính mở miệng nhắc nhở Trình Đại Lôi, nhưng đã không kịp rồi.
Mắt thấy đao của Thiết Đầu Hổ đã sắp chém trúng ngực Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi đột nhiên quay đầu, ngón tay kẹp lưỡi đao.
Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông.
Đây là tuyệt kỹ giữ nhà của Trình Đại Lôi, võ học độc nhất thiên hạ, duỗi tay quỷ thần khó lường, nhẹ nhàng nắm lấy lưỡi đao Thiết Đầu Hổ, nhìn qua không cần tốn nhiều sức.
Thiết Đầu Hổ muốn rút đao ra, nhưng nào có khả năng, giống như kẹt trong ván sắt, mặc kệ dùng sức cỡ nào cũng như trâu đất xuống biển.
Trình Đại Lôi treo lên một nụ cười lạnh nơi khóe miệng, đột nhiên đá một chân ra, đá vào bụng Thiết Đầu Hổ.
Thân thể hắn bay ngược ra ngoài, ngã vào boong tàu giống như một đống bùn nhão, trong miệng rầm rì, nhưng vô luận sao thế cũng không đứng dậy nổi.
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, vốn tưởng rằng Lưu Phát Tài đã là kẻ tàn nhẫn, không nghĩ tới hắn chỉ là tiên phong. Đại hán mặt xấu vẫn luôn giấu tay trong áo không nói lời nào mới là kẻ tàn nhẫn chân chính.
Ma Phong Tử quỳ xuống, lần này mới thật sự là toàn tâm phục tùng.
“Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong rằng hảo hán giơ cao đánh khẽ, tha tánh mạng chúng ta.”
Trình Đại Lôi xua xua tay, nói: “Đứng lên mà nói.”
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.”
“Chủ nhân nhà ta bảo ngươi đứng.” Lưu Phát Tài quát một tiếng.
Ma Phong Tử lúc này mới run rẩy đứng lên, hoành hành ương ngạnh hai bờ Đại Giang, Ma Phong Tử giờ phút này dịu ngoan giống như một cô vợ nhỏ.
“Ma đương gia lập trại ở đâu?”
Thình thịch một tiếng, Ma Phong Tử lại lần nữa quỳ xuống, trong miệng nói: “Tiểu nhân không dám.”
“Chủ nhân nhà ta hỏi ngươi, ngươi thành thật trả lời."