Chương 1283: Mộ Của Cố Nhâ
Ma Phong Tử vùi đầu thật thấp, lần này vô luận sao thế cũng không dám đứng lên.
“Tiểu nhân làm sơn tặc lập Đào Hoa Trại cách bờ bên kia năm mươi dặm, có hơn hai trăm huynh đệ.”
“Cũng coi như không tệ.” Trình Đại Lôi gật gật đầu, có thể gom được hai ba trăm huynh đệ, trong nghề sơn tặc này đã là một thế lực không yếu.
Ma Phong Tử đảo tròng mắt, trong lòng suy nghĩ. Xem bộ dáng hung thần ác sát của người này, lại không phản cảm cái nghề sơn tặc này, tại sao càng nghĩ càng thấy giống người đồng đạo.
Hắn đánh bạo mở miệng: “Xin hỏi hảo hán tôn tính đại danh?”
Không được Trình Đại Lôi trả lời, hắn thử thăm dò ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trình Đại Lôi cười khanh khách nhìn hắn.
Hắn lập tức vùi đầu xuống: “Tiểu nhân lắm lời, tiểu nhân lắm lời.”
Trình Đại Lôi cười một tiếng: “Đứng lên mà nói đi, chúng ta tính vượt sông, nếu bờ bên kia là địa bàn Ma đương gia, ven đường cũng muốn Ma đương gia chiếu cố nhiều hơn.”
“Tiểu nhân đã rõ.”
Ma Phong Tử hiển nhiên đã bị dọa mất mật, không dám nói nửa chữ không với Trình Đại Lôi.
“Tiểu nhân nhất định để bụng, ven đường phái huynh đệ chiếu cố, không dám có chút chậm trễ.”
“Làm phiền Ma đương gia.” Trình Đại Lôi vẫy vẫy tay: “Ma đương gia về đi.”
Ma Phong Tử không nghĩ tới, Trình Đại Lôi dễ như trở bàn tay đã thả bọn họ đi, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút hoang mang, sững sờ ở tại chỗ không biết nên nói cái gì.
“Sao thế, còn muốn ở lại ăn cơm trưa sao?” Lưu Phát Tài quát.
Lúc này mọi người mới rời thuyền, chờ bước về thuyền nhỏ, bảo trì khoảng cách nhất định với thuyền lớn, mọi người mới thở phào một hơi, cảm giác hôm nay đã trải qua một cơn ác mộng.
Thiết Đầu Hổ nằm rên rỉ trên thuyền nhỏ, xem ra giữ không nổi mạng. Ma Phong Tử sờ cổ, vết máu trên cổ nhắc nhở hắn đây không phải giấc mộng. Chính mình vừa rồi đã lượn lờ một chuyến trước Quỷ Môn quan, sơ sẩy một cái chính là chết không có chỗ chôn.
“Lão đại, chúng ta trở về triệu tập huynh đệ, đánh hắn cái hồi mã thương, xả lửa giận trong lòng.” Một thủ hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đánh hồi mã thương?” Ma Phong Tử ấp úng than một tiếng, tát đầu đối phương một cái: “Chê sống lâu à, ngươi không muốn sống, lão tử vẫn muốn.”
Thủ hạ bị tát đến đầu váng mắt hoa, sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Lão đại, chúng ta thật đúng là làm như ý hắn, trước khi hắn thả chúng ta đi cũng không có nói lời gì tàn nhẫn nha?”
“Càng là chưa nói cái gì, mới càng là có vẻ đáng sợ.” Ma Phong Tử lòng còn sợ hãi, đáp: “Loại người này khẳng định quen thói ra lệnh, ngày thường cũng không thích tàn nhẫn tranh đấu, nhưng nếu ngươi dám khiêu chiến tôn nghiêm của hắn, hắn lập tức sẽ giống như chó dữ mà cắn trả, cho ngươi biết cái giá phải trả khi dám mạo phạm hắn.”
Nói tới đây, Ma Phong Tử hít một ngụm khí lạnh, nội tâm làm ra quyết định: “Mau trở về nói cho các huynh đệ, ven đường an bài thật tốt, ngàn vạn không cần đắc tội vị đại gia này.”
“Mặt khác thông báo đám lâm tặc Giang Nam, gần nhất cẩn thận chút, đừng mắt nhắm mắt mở mà làm ăn.” Ma Phong Tử nói một tiếng: “Rồng dữ sắp vượt sông.”
Lúc sắc trời còn chưa tối, thuyền vượt Đại Giang, cập bờ kế Cửu Giang thành.
Mọi người vận chuyển hành lý từ trên thuyền xuống, Lưu Phát Tài thanh toán phí đi thuyền với Chu lão đại. Chu lão đại từ chối không nhận, đến lúc này, lão đã nhìn ra Trình Đại Lôi không phải là người thường. Huống chi hôm nay nếu không có Trình Đại Lôi, ba huynh đệ bọn họ tất nhiên sẽ chết ở trong tay Ma Phong Tử.
Chẳng qua điểm này tự nhiên không tính là cái gì với người như Trình Đại Lôi, hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
Bỏ qua chuyện tiền nong, mọi người chia tay ở bến tàu. Lúc sắp từ mặt, Chu lão đại còn đang cân nhắc trong lòng: Trình Đại Lôi đến tột cùng là người nào?
Dám một mình qua sông, bên người lại mang theo mỹ thiếp vàng bạc, loại gan dạ này tất không phải người bình thường có thể có.
Vượt Đại Giang, dân cư dần dần đông đúc, Giang Nam Giang Bắc giống như hai thế giới.
Nhung tộc vẫn luôn đánh bờ bắc Đại Giang, đóng quân trăm vạn, như hổ rình mồi Giang Nam. Toàn bộ bắc địa bị Nhung tộc kéo vào chiến tranh, một hồi lại một hồi chiến tranh, đánh đến sinh linh đồ thán, có mười mất chín.
Giang Nam tuy rằng cũng phát sinh chiến tranh, nhưng mọi người đều là người đế quốc, còn biết khắc chế lẫn nhau. Cho nên Giang Nam vẫn chưa chịu ảnh hưởng quá lớn. Thương mại lưu thông, người đi đường như dệt, tuy rằng so không bằng phồn hoa tiền chiến, nhưng cảnh tượng nơi đây vẫn được cho là náo nhiệt như cũ.
Mọi người vào thành, tìm một khách điếm trọ lại. Một đường từ Trường An đi đến nơi này, ngày đi đêm nghỉ, cả trăm dặm nhìn không thấy dân cư. Giờ phút này đặt mình trong Giang Nam, giống như đặt mình trong hai thế giới khác nhau.
Trình Đại Lôi, Lưu Phát Tài, Từ Thần Cơ còn dễ nói, bọn họ đều là lữ khách giang hồ, ăn qua đau khổ. Mà nhóm nữ tử như Điêu Thuyền một đường đi tới lại là khổ không nói nổi, hiện tại bọn họ rốt cuộc có thể nghỉ một chút.
Ở Cửu Giang thành ba năm ngày, một ngày nọ, Trình Đại Lôi và Từ Thần Cơ xách theo một vò rượu đi ra thành.
Nơi đây có một nấm mồ hoang, phía trên mọc đầy cỏ dại, trước mộ dựng một tấm bia không chữ, đại bộ phận người không biết trong mồ mai táng ai.
Trình Đại Lôi cũng là hỏi thăm mới biết được, nơi này chôn di vật của Hoà Thân. Lúc trước chết ở Cửu Giang thành, xác chết bị chuyển về Lương Châu, mai táng thích đáng. Hắn là từ Lương Châu đi ra, như thế cũng coi như là lá rụng về cội. Có bộ hạ cũ của Lý Tinh ở Giang Nam cảm kích cách làm người của Hoà Thân, lập cho hắn một ngôi mộ chôn di vật ở ngoài Cửu Giang thành.
Trình Đại Lôi đổ rượu xuống trước mộ, đứng yên thật lâu không nói gì. Trước khi Hoà Thân rời Lương Châu, Trình Đại Lôi từng cẩn thận nói qua hắn, chẳng qua đạo hai người bất đồng, cho nên đường ai nấy đi. Cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, Trình Đại Lôi cũng không biết phải nói cái gì.
“Ai có chí nấy, hắn cũng coi như ước gì được nấy, Đại đương gia không cần quá mức khổ sở.” Từ Thần Cơ ở một bên nói.
Trình Đại Lôi nuốt một giọt rượu cuối cùng vào trong bụng, một đường đi tới, hắn cũng gặp qua quá nhiều người chết. Tất cả mọi người có thể chết, Hoà Thân cũng không phải ngoại lệ. Cho nên Trình Đại Lôi cũng chưa nói tới có bao nhiêu khổ sở, chẳng qua huynh đệ một hồi, nhìn thấy phần mộ của cố nhân, trong lòng Trình Đại Lôi ít nhiều cũng có chút mất mát.
“Đi thôi."