Chương 1285: Vào Ngục

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,691 lượt đọc

Chương 1285: Vào Ngục

Mà lúc này, Trình Đại Lôi đang chuẩn bị rời Cửu Giang thành.

Mọi người ở tại một gian nhà riêng của khách điếm, mỗi ngày khách điếm sẽ làm món ngon mỹ rồi đưa đến tận cửa. Trình Đại Lôi cũng là hiếm khi đến Giang Nam, có lòng mến sâu sắc phong vị Giang Nam. Khó tránh khỏi vung tay rộng rãi hào phóng, ban thưởng các tiểu nhị tôi tớ hầu hạ. Càng về sau, toàn bộ thành viên trong khách điếm không có việc gì thì rất thích ở chỗ này dạo một vòng, nói không chừng có thể được Trình Đại Lôi ban thưởng.

Đến một ngày này, mấy người thu thập hành lý, sửa soạn xe ngựa, đang chuẩn bị rời Cửu Giang thành. Từ chưởng quầy đến tiểu nhị của khách điếm đều tới tiễn đưa Trình Đại Lôi, biểu hiện ra vẻ mặt lưu luyến không rời.

Mấu chốt là luyến tiếc vàng bạc trên người Trình Đại Lôi.

“Khách nhân đi đường cẩn thận, lúc khác ghé Cửu Giang thành, mong còn quay lại tiểu điếm, tiểu điếm chính là nhà của khách nhân.” Nói chuyện, chưởng quầy hận không thể nặn ra dòng nước mắt.

Tuy rằng biết rõ mọi người là vì kế sinh nhai, trong lòng Trình Đại Lôi vẫn có chút ấm áp. Người lạ gặp nhau, có thể thân quen đến mức này cũng tính là đủ rồi.

Trình Đại Lôi đưa mắt ý bảo Lưu Phát Tài, Lưu Phát Tài lại móc ra một túi bạc, hai lượng một thỏi bạc thưởng cho mọi người.

Sau một hồi chiến loạn, chiến tranh kết thúc khiến giá hàng tăng cao, hiện tại chuyện này đang khiến Lý Hành Tai sứt đầu mẻ trán. Chẳng qua trong thời đại nào thì vàng bạc vẫn là đồng tiền quyền lực nhất, bởi vì chiến tranh, vàng bạc hiện tại trở nên càng có giá.

Trình Đại Lôi rời Trường An, trên người mang theo không ít vàng bạc châu báu, lúc này cũng không cần keo kiệt.

Nhận được bạc, toàn bộ khách điếm cảm động đến rơi nước mắt với Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi ra tay thật sự xa hoa, tí bạc nho nhỏ này đã đủ giúp bọn họ sống no đủ một đoạn thời gian.

Nhận lời khen tặng của đám người, tâm tình Trình Đại Lôi cũng khá hơn rất nhiều, vẫy vẫy tay nói: “Chư vị mời trở về, chúng ta hẹn sơn thủy tương phùng, ngày sau gặp lại.”

Đang lúc mọi người lưu luyến chia tay, một đội quan sai đột nhiên từ bên ngoài ùa vào, mỗi người mang đao sừng dê, bộ mặt dữ tợn.

Chưởng quầy của khách điếm lập tức đến đón, nói: “Tôn gia, ngài làm sao có thời gian đến tiểu điếm, tiểu nhân lập tức cho người làm một bàn đồ ăn ngon, khoản đãi chư vị thật tốt.”

Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan, có đôi khi quan chính là cướp, cướp lại là quan. Toàn bộ quan chức trong thành Cửu Giang chỉ giỏi duy nhất việc ăn cướp, cho nên chưởng quầy quen mặt cả đám.

Họ Tôn đẩy hắn ra, nhếch đầu nói: “Đêm qua Thành Chủ phủ mất trộm, có một đám đãi nhân giơ đuốc cầm gậy tiến vào trong phủ, cướp tài vật của lão gia, nghe nói, bọn họ trú trong khách điếm của ngươi.”

Chưởng quầy trợn to mắt: “Tôn gia, quá oan uổng, chúng ta thành thật làm buôn bán, nào dám thu lưu kẻ xấu.”

“Có hay không lục soát chẳng phải sẽ biết.” Tôn Ban Đầu đưa mắt nhìn Trình Đại Lôi: “Nghe nói đám trộm cướp kia có ba nam bốn nữ, tên cầm đầu có bộ mặt hung ác, là một hán tử da đen để râu, bộ dáng xấu xí.”

Trình Đại Lôi sờ sờ cái mũi, cười nói: “Vị quan đại nhân này nhận sai người, con người của ta tuấn tú, chuyện này đều là tiếng lành đồn xa.”

“Lục soát!” Tôn Ban Đầu lạnh giọng rống lên, tươi cười trên mặt không còn sót lại chút gì.

“Ai dám động!” Lưu Phát Tài chợt quát một tiếng, song đao trên hai tay trái phải.

Tôn Ban Đầu sợ tới mức lui một bước, nói: “Được được được, người mang vũ khí sắc bén, đó là mưu đồ gây rối, người đâu, bắt hắn.”

Đế quốc hiện giờ cầm sắt tức giặc, đúng như Quả Giác Chân nói, Trình Đại Lôi thật sự xúc phạm vương pháp. Chỉ là trong loại sự tình này, tất cả mọi người là mở một con mắt nhắm một con mắt, huống chi là chiến loạn vừa mới kết thúc. Gặp được người thành thật, dù là trên người có một cây ngoáy lỗ tai cũng có thể moi tiền phạt.

Trình Đại Lôi ghì bả vai Lưu Phát Tài, nói: “Nếu đối phương muốn lục soát, cứ để bọn họ lục soát, chúng ta không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.”

Tôn Ban Đầu nhếch miệng cười, nói: “Người tới, lục soát thật kỹ cho ta.”

Hành lí đã gom xong của Trình Đại Lôi bị mở ra, mọi người lúc này mới xem như mở rộng tầm mắt. Trình Đại Lôi đi từ Trường An Thành, vì muốn dọc đường có điều kiện sinh hoạt tốt, không ngại mang theo nhiều vàng bạc châu báu. Hoàng kim bạch ngân hồng mã não, thuý ngọc tử châu lục phỉ thúy.

Tôn Ban Đầu thấy mà nước miếng chảy ròng, nói: “Nhìn xem, này không phải dạ minh châu của thành chủ sao, tổng cộng mười tám viên đều ở chỗ này.”

“Đến miếng ngọc bội này cũng là của thành chủ lão gia, ta từng thấy thành chủ đeo trên người.”

“Đại nhân, đại nhân, còn phát hiện một thanh rìu.”

“Đây cũng là của thành chủ lão gia.”

“Còn có con trâu đen này, không phải là được nuôi trong nhà thành chủ sao.”

Tôn Ban Đầu liên tiếp kinh hô, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, hắn chủ yếu khiếp sợ tài lực của Trình Đại Lôi.

Cuối cùng mới vất vả ngẩng được đầu, nói với phía Trình Đại Lôi: “Tốt, hiện tại đã bắt được kẻ cắp, bắt cả người lẫn tang vật, người đâu, dẫn bọn họ đi.”

Lưu Phát Tài cười lạnh, muốn động thủ tại chỗ, Trình Đại Lôi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Tạm thời đừng nóng nảy, nếu hắn muốn chúng ta đi, chúng ta cứ đi một chuyến.”

“Con trâu kia có tính tình không tốt, các ngươi chăm sóc cẩn thận, kẻo ăn thiệt thòi.” Trình Đại Lôi bổ sung.

Một hàng bảy người Trình Đại Lôi bị nhốt trong đại lao thành Cửu Giang. Trước kia, Trình Đại Lôi đã từng sống trong lao ngục, ở U Châu từng bị nhốt vào đại lao thành Lạc Diệp, cũng từng ở thiên lao của thành Trường An.

Cho nên chuyện này đối với Trình Đại Lôi mà nói cũng là chuyện thường này, cũng không coi là gì. Mà Lưu Phát Tài với Từ Thần Cơ đều là người ngang tàng trên giang hồ, ở trong đại lao cũng bình thường tựa như là về nhà. Khổ nhất lại là nữ nhân, khuôn mặt Ngân Mâu vẫn lạnh như cũ, sắc mặt không có biểu cảm, Thôi Bạch Ngọc cũng từng nếm qua thấy qua với chủ nhân, cũng không cảm thấy gì, tuy rằng đáy lòng Điêu Thuyền có chút oán hận, nhưng trước mặt Trình Đại Lôi nàng lại không dám mở miệng.

Quan trọng là Ô Lực Hãn, nhớ trước đây, lúc đi theo Dã Nguyên Hỏa, bản thân sống trong cẩm y ngọc thực, sơn hào hải vị. Sau đó, Lý Hành Tai đối xử với nàng cũng coi như không tồi, vì sao sau khi theo Trình Đại Lôi, hết lần này đến lần khác không có một ngày lành, còn phải chịu khổ sở vô cớ, cuối cùng bước vào đại lao.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right