Chương 1286: Thật Quen Thuộc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,381 lượt đọc

Chương 1286: Thật Quen Thuộc

Dọc theo đường đi, oán giận Trình Đại Lôi hết lần này đến lần khác, đối với mấy câu oán hận này của nữ nhân, Trình Đại Lôi chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, thật sự là không biết nên nói gì.

Một đường bị áp tải vào đại lao, khiến Trình Đại Lôi không nghĩ tới chính là, trong đại lao thế nhưng chật kín người.

Tất cả phạm nhân đều nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, vẻ mặt trào phúng.

“Lại có thêm người tới.”

Trình Đại Lôi sờ cái mũi, cảm giác chẳng biết nói gì, chiếu theo đạo lý mà nói, thiên hạ bắt đầu ổn định, vốn không nên có nhiều phạm nhân như thế.

Bảy người bị ném vào nhà lao, ở cùng gian còn có một đám phạm nhân, nói giọng địa phương của Giao Châu.

“Vì sao các ngươi lại bị nhốt vào đây?” Một người râu đen hỏi.

Hiện tại Trình Đại Lôi cũng không hiểu tại sao, không biết nguyên nhân thật sự của chuyện này. Hắn chắp tay hỏi: “Lão ca họ gì?”

“Tại hạ Nam Cung Quý, là thương nhân từ Giao Châu đến Giang Nam buôn bán đồ sứ.”

Trình Đại Lôi thấy thái độ nói chuyện người này nho nhã lễ độ, không giống như kẻ xấu. Hắn tò mò hỏi: “Vì sao lão ca bị bắt vào?”

“Đừng nói nữa, đều là do tên hỗn đản Tiền Thi Mệnh kia!”

“Con mẹ nó, lão tử thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn.”

Nhắc tới chuyện này, đoàn người lập tức chửi rủa, có vẻ không thể nguôi giận. Nam Cung Quý xua tay, ngăn chặn lời nói của mọi người.

“Thật không dám lừa gạt tiên sinh, chúng ta là bị vu oan hãm hại mà bị nhốt vào đây.” Nam Cung Quý nói.

“Chuyện là như thế nào?”

Nam Cung Quý thở dài, nói: “Thành chủ của thành Cửu Giang này tên là Tiền Vi Hùng, là do đương kim bệ hạ khi ở Giang Nam phong quan. Hắn có một nhi tử, gọi là Tiền Thạch Minh, dân chúng đều gọi hắn là Tiền Thi Mệnh, lòng tham không đáy. Chúng ta từ Giao Châu tới buôn bán đồ sứ ở đây, không biết chuyện này, trong lúc sơ ý để lộ tiền tài, bị Tiền Thi Mệnh theo dõi, hắn tùy tiện tìm cái cớ, tham tài vật của chúng ta, ném chúng ta vào đại lao. Chúng ta đã bị nhốt ở đây nửa năm.”

Nói xong lời cuối cùng, Một người có tu dưỡng như Nam Cung Quý, ngữ khí cũng trở nên chua xót.

Trình Đại Lôi nghe đến đó, trong lòng cũng coi như là hiểu được. Tình huống của mình với Nam Cung Quý không khác nhau, xem ra là tên Tiền Thi Mệnh kia làm chuyện này không phải một lần hai lần.

“Ai, rốt cuộc Lý Hành Tai quản lý đội ngũ kiểu gì vậy.” Trình Đại Lôi theo bản năng thở dài.

Thời gian ngắn ngủn mấy năm, Lý Hành Tai bình định thiên hạ phân tranh, cho dù như thế nào này cũng được coi như là công tích vĩ đại. Nhưng đánh chiếm chín vạn dặm giang sơn này, luôn phải có người trông coi, nói thật, trong tay Lý Hành Tai cũng không có đủ nhân thủ.

Chuyện này cũng trách không được Lý Hành Tai, mọi việc quấn thân, làm gì có thời gian lựa chọn người có năng lực, có lòng can đảm, hơn nữa duy trì được bản sắc bẩm sinh. Lệnh vua không đến, chủ của một thành nghiễm nhiên chính là hoàng đế một phương, xuất hiện chuyện như này cũng không phải là kỳ quái.

Quá khứ, Đế quốc do hoàng tộc, quân phiệt, cường hào địa phương làm chủ. Nhưng rồi Lý Hành Tai liều lĩnh quét ngang thiên hạ, dọn sạch cường hào, đánh bại quân phiệt, nắm toàn bộ thiên hạ ở trong tay mình.

Nói thật, tuy rằng trải qua một trận chiến loạn, nhưng thiên hạ hiện giờ so với trước đây đã sạch sẽ rất nhiều.

Chẳng qua, những cái xấu xí dơ bẩn bị quét đi sạch sẽ, tự nhiên sẽ có tội ác mới mọc lên. Những chuyện này tựa như rau hẹ, cắt xong một vụ sẽ còn có một vụ khác.

“Tiên sinh, chính ngài phải cẩn thận.” Nam Cung Quý nói: “Chúng ta đều là một đám nam nhân, công tử thành chủ kia chỉ mưu tài mà không giết chết. Mỹ nữ bên người tiên sinh như mây, hồng nhan họa thủy.”

Trình Đại Lôi gật đầu, ngay sau đó cười nói: “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Không biết là phúc hay họa, trước hết cứ từ từ xem.”

……

Trong phủ Thành Chủ, nội viện của Tiền Thạch Minh, Tôn Ban Đầu đã đưa tài vật thu được đến. Tiền Thạch Minh đang làm công tác kiểm kê.

Đối với vàng bạc châu báu, Tiền Thạch Minh có đam mê khó hiểu, thân là công tử thành chủ, đồ vật gì mà hắn không chiếm được, có tiền cũng chưa chắc xài hết. Nhưng hắn vẫn thích thu thập vàng bạc châu báu, nhìn núi vàng bạc ở trước mặt mình, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

Lần hành động này, thu hoạch còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn.

Tiền tại muôn màu rực rỡ, thật là làm hắn mở rộng tầm mắt.

Nhìn được một lúc, thế nhưng Tiền Thạch Minh ô ô khóc rống lên. Một bên Tôn Ban Đầu không hiểu vì sao, hỏi: “Công tử, ngài nghĩ tới chuyện gì đau lòng?”

Tiền Thạch Minh lau nước mắt thở dài: “Cả đời ta chỉ thích thu nạp bảo vật, đồ sứ Giang Nam, đồ sơn mài Giao Châu, mỹ ngọc trong núi, san hô trong biển, tự cho là thu nạp rất nhiều, hôm nay mới biết là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên hạ có nhiều bảo vật như vậy.”

Tôn Ban Đầu có chút sững sờ, lấy lại tinh thần nói: “Công tử ngài không cần thương tâm, ngài sớm cũng thu nạp, muộn cũng thu nạp, bảo vật trong thiên hạ này sớm hay muộn cũng sẽ thu hết vào trong túi ngài.”

“Ai, đúng là bảo vật vô tận, thu nhiều một thứ sẽ vui thêm một phần.” Tiền Thạch Minh lập tức tỉnh lại lên.

Chính lúc này, có người hầu tới báo, nói lão gia hồi phủ.

“Dọn hết đi, dọn hết đi.” Tiền Thạch Minh lập tức hạ lệnh: “Nhẹ tay thôi đừng làm hỏng bảo vật của ta.”

Không bao lâu, có một hán tử trung niên mặt trắng không râu từ bên ngoài đi vào.

“Hài nhi thỉnh an phụ thân.”

Tiền Vi Hùng vẫy vẫy tay nói: “Miễn lễ, gần nhất Minh Nhi đang làm gì?”

“Khoảng thời gian phụ thân không ở đây, hài nhi đọc sách sớm khuya, không dám rời phủ nửa bước.”

“Tốt, tốt, tốt.” Tiền Vi Hùng thoải mái cười to: “Đúng là nên đọc sách nhiều chút, vi phụ đã chịu đựng việc thiếu đọc sách, ngươi đọc sách cho tốt, ngày sau ta đưa ngươi đến Trường An. Vi phụ đã từng chắn một mũi tên cho bệ hạ, bằng công lao này hẳn là có thể cho ngươi tiến vào triều đình.”

Tiền Thạch Minh tất cung tất kính, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nói: “Khởi bẩm phụ thân đại nhân, hài nhi mới vừa nhận được một cây rìu, thứ phụ thân dùng cũng là rìu, vừa lúc tặng cho phụ thân.”

“Ác, hiếm khi hài nhi lại có hiếu tâm như thế, mang tới cho vi phụ nhìn xem.”

Tiền Thạch Minh sai hạ nhân cầm rìu từ trong phòng qua đây, cần hai người nâng. Tiền Vi Hùng nắm lấy cán rìu, nặng cả tay, cảm khái nói: “Rìu tốt.”

Chỉ thấy chuôi rìu này ảm đạm không ánh sáng, nghiêng rìu mà nhìn, trên lưỡi búa tựa như có mặt quỷ dữ tợn.

Thân là võ tướng, nào có ai không yêu binh khí tốt. Tiền Vi Hùng càng xem càng thích, dần dần nhíu mày.

Búa này…… Giống như đã gặp qua ở đâu rồi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right