Chương 1287: Là Trình Vương Gia
Nắm rìu tốt trong tay, trong lòng xuất hiện một cổ sát ý, Tiền Vi Hùng có xúc động tìm người thử rìu.
Đồng thời hắn cảm giác tim đập từng đợt, lòng mang vũ khí sắc bén, sát tâm tự nổi lên, nhưng sát tâm này không phải người bình thường có thể khống chế.
Tiền Vi Hùng buông rìu xuống, trong lòng hiểu rõ chính mình không khống chế được rìu này. Nhìn chằm chằm rìu trên bàn, cả người hắn như suy nghĩ điều gì: Mơ hồ cảm thấy này rìu có chút quen thuộc.
Thiên hạ không ít võ tướng dùng rìu, nhưng Tiền Vi Hùng không nhớ rõ người nào có tư cách khống chế cây rìu này. Trừ bỏ vị nào đó……
Tiền Vi Hùng chưa từng gặp qua Trình Đại Lôi, nhưng hắn không có khả năng chưa từng nghe qua tên Trình Đại Lôi, mà Trình Đại Lôi có một điểm nhận diện, đó là dùng rìu đen, cưỡi Hắc Ngưu, đánh chư hầu thiên hạ sợ mất mật.
Dùng rìu đen……
Trong lòng Tiền Vi Hùng giật mình, hắn đã không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Tiền Vi Hùng xụ mặt: “Minh Nhi, ngươi hãy nói thật với ta, rìu này ngươi có được từ nơi nào?”
“Là hài nhi nhờ mấy vị bằng hữu trăm phương nghìn kế tìm được.”
“Nhờ vào mấy tên bằng hữu, dùng bao nhiêu vàng bạc, nguyên chủ là người nào?”
Liên tiếp chất vấn, hỏi đến mức Tiền Thạch Minh á khẩu không trả lời được. Tiền Vi Hùng nhìn mặt đoán ý, lập tức biết có ẩn tình, có thể được Lý Hành Tai bổ nhiệm làm thành chủ, hắn sao lại là nhân vật đơn giản.
“Minh Nhi, vi phụ nói thật với ngươi, mùi máu trên rìu này rất nặng, không phải người bình thường có thể có.” Tiền Vi Hùng đập mạnh tay ở trên bàn: “Nói!”
Tiền Thạch Minh sợ tới mức một tiếng thịch trên mặt đất, kể từ đầu đến cuối kể hết chuyện ra.
Tiền Vi Hùng càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, trên thực tế, hắn không đến mức hoàn toàn không biết gì việc nhi tử làm. Chẳng qua dưới gối chỉ có độc nhất một tên con trai, mà Tiền Thạch Minh lại cực kì giỏi ăn nói, biểu hiện trước mặt người khác cũng cực kì hiếu thuận, cho nên đối với một số việc Tiền Vi Hùng cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, có đôi khi càng sợ cái gì thì cái đó càng tới, dùng rìu đen, cưỡi Hắc Ngưu, cho thấy Trình Đại Lôi đi tới thành Cửu Giang.
Hắn cả người vô lực tê liệt ngã xuống ghế: “Con của ta, ngươi thật sự là họa trên mặt đất không chọc, ngươi cố tình lại muốn chọc họa trên trời, ngươi là chê nhà chúng ta sống quá thọ đúng không. Ngươi có biết hôm nay ngươi chọc người nào không?”
“Là ai, là ai cũng không cần sợ, thành Cửu Giang này chính là thiên hạ của ngài, một tay ngài che trời.”
“Những người khác có thể che được, hắn đến thì che không được, hắn còn có thể thọc thủng một lỗ trên trời.” Tiền Vi Hùng nói: “Đương kim thiên tử, cũng phải kính hắn ba phần.”
“Phụ thân, đến cuối cùng hắn là ai?”
“Nếu vi phụ đoán không sai, hắn hẳn là vị Lương Châu vương Trình Đại Lôi kia.”
“Là hắn.” Tiền Thạch Minh sợ tới mức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ánh mắt dại ra, giống như mất ba hồn bảy phách.
Hung danh Trình Đại Lôi rất nổi tiếng, thiên hạ to lớn ai chưa từng nghe qua tên ác tặc này. Xuất thế đến nay, không biết chém qua bao nhiêu đầu người, chính là dùng cây rìu này. Mà chính mình thế nhưng dám cướp rìu của hắn, thật sự là chê sống lâu.
Hắn ôm chân Tiền Vi Hùng, nói: “Phụ thân, ngài ngàn lần vạn lần phải cứu mạng hài nhi, hài nhi còn chưa muốn chết.”
Tiền Vi Hùng thở dài: “Hiện tại không chỉ có một mình mạng ngươi gặp nguy hiểm, mạng của vi phụ cũng treo trên không trung, có bị rơi xuống đất hay không, vi phụ cũng không biết.”
Tiền Thạch Minh nói: “Hài nhi hiện tại sẽ đi thả hắn ra, dập đầu xin tha với hắn, để bọn họ thả một con đường sống cho chúng ta.”
Tiền Vi Hùng lắc đầu: “Nếu giam giữ, vì sao còn muốn thả, dứt khoát làm sai luôn đi, để thần không biết quỷ không hay.”
“Ý của phụ thân là?” Tiền Thạch Minh ngẩn người.
“Trình Đại Lôi là người tính toán chi li, sợ là thả hổ thì dễ bắt hổ thì khó.” Trong đầu Tiền Vi Hùng đã có ý nghĩ: “Đầu tiên ta muốn xác nhận người này có phải Trình Đại Lôi hay không.”
……
Phụ tử hai người cải trang, mặc thường phục đi theo Tôn Ban Đầu, đi vào đại lao thành Cửu Giang.
Trong nhà lao, uế khí lao vào mũi, Tiền Vi Hùng cũng không ngờ trong đại lao này của mình lại giam nhiều người như thế.
Tôn Ban Đầu chỉ nơi xa xa, nói: “Đại nhân, người nọ chính là đương sự, theo như lời hắn, hắn tên là Ngưu Tam Cân, từ bắc địa tới đây thăm bạn cũ.”
Tiền Vi Hùng nhìn Trình Đại Lôi trong nhà tù xa, nhìn thấy hắn làm trung tâm, một vòng người quấn quanh. Tuy rằng hắn vẫn chưa mở miệng, nhưng phạm nhân xung quanh đều kính hắn ba thước, bảo trì khoảng cách không xa không gần với hắn.
Xem diện mạo người này hung ác, trên người có thần thái không giận tự uy. Tiền Vi Hùng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, chắc chắn là người đại vị cao, có thói quen ra lệnh.
Sợ cũng muộn rồi.
Lúc này, trong lòng Trình Đại Lôi chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Mắt thần như điện, thẳng đánh bản tâm.
Trong nháy mắt, Tiền Vi Hùng đổ mồ hôi như thác nước, hai chân không tự giác run lên. Trong lòng hắn đã xác nhận không thể nghi ngờ, đi nhanh vài bước đến trước nhà tù Trình Đại Lôi, quỳ rạp một tiếng thịch xuống đất.
“Thuộc hạ Tiền Vi Hùng thỉnh an Lương Châu vương muộn, tội đáng chết muôn chết.”
Trong nháy mắt nhà lao lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn Tiền Vi Hùng, lại nhìn Trình Đại Lôi, đều có cảm giác đang ở trong mộng.
Vẻ mặt Trình Đại Lôi bất biến, nói: “Người đến là ai?”
“Thuộc hạ Tiền Vi Hùng, từng chắn tên cho bệ hạ, hiện giờ đang nhậm chức thành chủ thành Cửu Giang. Không biết trình Vương gia đại giá quang lâm, thuộc hạ tội đáng muôn chết.”
Tiền Vi Hùng nhìn hai bên trái phải, nói: “Mau mở cửa lao ra, thả Vương gia ra đi.”
Vội vàng dập đầu thật mạnh với Trình Đại Lôi: “Thỉnh Trình Vương gia rời đi, nơi này không phải nơi để nói chuyện, Vương gia có gì trách phạt, thuộc hạ sẽ tự mình gánh chịu.”
Trình Đại Lôi đứng thẳng người lên, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
Tiền Vi Hùng thoáng thở nhẹ ra, dẫn một hàng bảy người Trình Đại Lôi đi vào phủ Thành Chủ. Hắn mở tiệc ở đại sảnh, để Trình Đại Lôi ngồi ở chủ vị, Lưu Phát Tài, Từ Thần Cơ mỗi người ngồi một bên, Thôi Bạch Ngọc, Điêu Thuyền, Ngân Mâu, Ô Lực Hãn là nữ tử nên đều dự thính.
Tiền Vi Hùng khoanh tay đứng ở một bên.
Trình Đại Lôi xua xua tay, nói: “Tiền thành chủ an tọa, đứng làm gì.”
“Thuộc hạ có tội, không dám ngồi trước mặt trình Vương gia.”
Nói, Tiền Vi Hùng vẫy vẫy tay, để người đưa hành lý binh khí của Trình Đại Lôi lên, cuối cùng là Tiền Thạch Minh hắn từng bước một quỳ ở đại sảnh.