Chương 1288: Là Phúc Hay Họa

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,567 lượt đọc

Chương 1288: Là Phúc Hay Họa

Đôi tay Tiền Vi Hùng dâng kiếm đến trước mặt Trình Đại Lôi, nói: “Thuộc hạ không biết cách dạy con, dưỡng ra một nghiệt tử như vậy, ức hiếp bá tánh, còn xúc phạm trình Vương gia đại giá. Khiến thuộc hạ hổ thẹn đến chết, hôm nay nguyện ý mượn vương pháp Trình Vương gia, thay gia pháp thuộc hạ, thỉnh Vương gia dùng kiếm này chém chết nghịch tử.”

Trình Đại Lôi nhìn Tiền Vi Hùng, lại nhìn Tiền Thạch Minh quỳ trên mặt đất. Tiền Thạch Minh vùi đầu thật thấp, một bộ dáng vươn cổ ra chịu đựng, Tiền Vi Hùng lại vẻ mặt kiên nghị, cắn răng không nói.

Sau một lúc lâu, Trình Đại Lôi cười cười, thu Thất Phu Kiếm vào tay, nói: “Tiền đại nhân, có biết xuất thân của ta không?”

“Này……” Tiền Vi Hùng chần chờ một lát, nói: “Vương gia lúc chưa gặp thời, du hiệp giang hồ, một trận chiến ở núi Thanh Ngưu, đánh tan mười vạn Nhung tặc, Trình Vương gia nổi danh thiên hạ.”

“Nói rất hay.” Trình Đại Lôi cười cười: “Cái gì du hiệp giang hồ, nói trắng ra ta xuất thân là sơn tặc, chuyện này cũng không tính là bí mật gì, khắp thiên hạ đều biết, chuyện thường làm đó là giết người cướp của.”

Tiền Vi Hùng rũ đầu xuống: “Thuộc hạ không dám nghĩ như thế.”

“Nghĩ hay không nghĩ thì mọi chuyện chính là như thế.” Trình Đại Lôi đứng dậy, đeo Thất Phu Kiếm ở trên eo, duỗi tay vỗ bả vai Tiền Vi Hùng: “Nói thật, chúng ta vất vả đánh chiếm giang sơn này, treo tính mạng ở trên đao, đến cuối là vì cái gì. Còn không phải là vì vợ con được hưởng đặc quyền, vì tiền đồ hậu thế mà đấu tranh.”

Tiền Vi Hùng quỳ rạp xuống đất: “Thuộc hạ không dám.”

Trình Đại Lôi nâng đôi tay hắn lên, nói: “Lão Tiền, ngươi quá khách khí. Lần này Ta phụng chỉ rời kinh, chính là tuần tra kẻ làm trái vương pháp, mưu đồ gây rối, lão Tiền, những việc này ở chỗ ngươi không tính, không cần quá sợ hãi.”

“Trình Vương gia là phụng chỉ rời kinh?” Trong lòng Tiền Vi Hùng cả kinh.

Trình Đại Lôi gật gật đầu, thở dài nói: “Bệ hạ mới vừa ổn định giang sơn, nhiều việc phiền lòng, lúc này, thuận tiện để lão huynh đệ chúng ta phụ giúp. Trước khi Bổn vương rời kinh, bệ hạ từng nói với ta, Tiền Vi Hùng là hán tử tâm huyết, hắn sẽ không lầm đường.”

Tiền Vi Hùng lại quỳ xuống một lần nữa: “Vì bệ hạ cúc cung tận tụy, dù chết cũng không từ.”

Trình Đại Lôi lại nâng hắn dậy, ngồi xuống ở trước yến hội, nói: “Khách khí quá rồi, chúng ta đều làm việc vì bệ hạ, ai là người một nhà ai không người một nhà, ta phân biệt rõ ràng.”

Tiền Vi Hùng lúc này mới ngồi xuống, duỗi tay rót đầy rượu cho Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi liếc nhìn Tiền Thạch Minh quỳ trên mặt đất, nói: “Đứng lên mà nói, nơi này đều là người một nhà, không cần giữ lễ tiết.”

Tròng mắt Tiền Thạch Minh chuyển động, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Tiểu chất bồi Vương gia uống rượu.”

Hắn ngược lại có thể thuận theo, xưng chất nhi với Trình Đại Lôi, tuy rằng tuổi so với Trình Đại Lôi không kém bao nhiêu. Nhưng ai chưa từng nghe qua thanh danh của Trình Đại Lôi, Tiền Thạch Minh cũng muốn cậy Trình Đại Lôi, dưới bóng đại thụ hóng gió, nhắm đến một cái tiền đồ sáng lạn.

Trình Đại Lôi có thâm ý khác liếc hắn một cái nói: “Đứa nhỏ này không tồi, ngày sau có thể trở thành nhân tài.”

“Còn phải dựa vào Vương gia dìu dắt.”

Tiền Vi Hùng là hán tử tâm huyết, Trình Đại Lôi là người sáng sủa, ít nhất ngoài mặt là như thế. Qua ba cầu rượu, nếm đủ ngũ vị, hai người bắt đầu kề vai sát cánh, kể nhau chút chuyện chinh chiến khi xưa, Tiền Vi Hùng cũng lau nước mắt chua xót một hồi.

Mọi người như vừa gặp đã quen, còn hận vì gặp nhau quá muộn.

Còn uống chưa đủ, Trình Đại Lôi xua tay nói: “Không được, không được, từ lúc sinh ra đến giờ tửu lượng ta không tốt, hôm nay cứ như vậy đi, ngày khác lại uống.”

“Ta đã an bài cho Vương gia chỗ ở tốt, nhất định làm Vương gia vừa lòng.” Tiền Vi Hùng lớn mật cam đoan.

Có nha hoàn tôi tớ mở đường, Tiền Vi Hùng thất tha thất thểu tự mình dẫn Trình Đại Lôi đi vào chỗ ở.

Đây là một viện có sân riêng, năm phòng lớn, hai phòng nhỏ. Lưu Phát Tài với Từ Thần Cơ ở phòng nhỏ, Thôi Bạch Ngọc với Ô Lực Hãn một phòng, Trình Đại Lôi và Điêu Thuyền một phòng.

“Vương gia nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thỉnh an với Vương gia.”

“Lão Tiền, ta chỉ hận không thể gặp được ngươi sớm hơn, hôm nào nhất định phải uống đến không say không thôi.”

Chia tay ở cổng, lúc xoay người đôi bên đều tỉnh rượu, đáy mắt loé tia lạnh lùng.

Tiểu viện nhanh chóng tắt đèn, từ bên ngoài nhìn vào không hề thấy động tĩnh.

Tiền Thạch Minh vội vã đi vào thư phòng thành chủ, nói: “Phụ thân, người đều ngủ rồi, chúng ta có động thủ hay không?”

Tiền Vi Hùng vừa mới uống trà giải rượu, giờ phút này cũng khôi phục vài phần trấn tĩnh. Tiền Thạch Minh hỏi đúng chỗ khó xử trong lòng hắn.

Vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch hành động, lại không nghĩ rằng Trình Đại Lôi là phụng chỉ rời kinh, thay thiên tử tuần tra thiên hạ. Nếu hắn chết ở nơi này của mình, truyền ra tất nhiên là họa diệt tộc.

Nhưng Tiền Vi Hùng còn lo lắng, tính tình Trình Đại Lôi chắn chắn không phải hạng người dễ dàng, nhưng hôm nay hắn lại biểu hiện cực kì dễ nói chuyện. Chuyện xảy ra khác thường tất có điềm, chỉ là không biết sau lưng hắn giấu chiêu gì.

“Cỏ khô nhóm lửa đã chuẩn bị xong chưa?” Tiền Vi Hùng hỏi.

“Đều đã chuẩn bị thỏa đáng, một mồi lửa là có thể thiêu trụi sạch sẽ.” Mắt Tiền Thạch Minh sáng ngời: “Phụ thân là muốn động thủ?”

Tiền Vi Hùng gật đầu: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vẫn là giết đi yên tâm hơn. Chuyện này là cơ mật, tuyệt đối không thể để lộ tin tức. Ngày mai, phạm nhân trong lao và Tôn Ban Đầu đều phải chết.”

Tiền Thạch Minh cả kinh, phụ thân không làm việc thì thôi, khi bắt đầu làm việc còn hung ác hơn mình, hắn là muốn nhổ cỏ tận gốc, một người cũng không giữ.

“Những người khác phải chết, có thể giữ lại đám nữ nhân hay không, các nàng đều là thiên tư quốc sắc, để chết cháy chẳng phải đáng tiếc?”

Tiền Vi Hùng nhìn hắn một cái, hắn sợ tới mức không dám nói lời nào. Sau một lúc lâu, Tiền Vi Hùng thở dài, nói: “Minh nhi, thiên hạ này có một số đồ vật chúng ta không chạm tay vào nổi, chạm vào chính là chết, nhổ cỏ tận gốc là biện pháp duy nhất giữ mạng. Huống hồ, Giang Nam to lớn, còn thiếu nữ tử tư sắc thượng giai sao?”

Tiền Thạch Minh ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu thật mạnh: “Hài nhi đã hiểu.”

Tiền Vi Hùng uống trà lạnh vào bụng, nói: “Đi thôi, chúng ta nên làm việc, cũng không biết nước cờ này là phúc hay họa.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right