Chương 1290: Làm Quan Hay Thổ Phỉ
Khi nói lời này, Trình Đại Lôi rất có cảm giác như『 ta sẽ chăm sóc vợ ngươi, ngươi đừng lo 』. Trong đó còn có người tư sắc thượng đẳng, giờ đang lắc lư eo thon, mắt sáng đảo quanh.
Trừ bỏ vợ cả Tiền Vi Hùng ra, tiểu thiếp khác đều là Tiền Vi Hùng mới thu nạp gần đây, Tiền Vi Hùng vừa chết xem như cây đổ bầy khỉ tan, kẻ có ý đồ đang chuẩn bị chọn cây cao khác, dựa lưng đại thụ mới được hưởng phúc.
Tiền Vi Hùng vừa chết, thành Cửu Giang không có thành chủ, người triều đình bổ nhiệm chưa xuống kịp, trong tay Trình Đại Lôi có thánh chỉ, lại có thân phận Lương Châu vương, cho nên đương nhiên tiếp quản thành Cửu Giang.
Trình Đại Lôi cảm thấy tạo hóa trêu người, hôm qua vẫn là ở tạm thành Cửu Giang, lo lắng nửa đêm có người hạ độc thủ với chính mình, hôm nay chính mình lại đảo khách thành chủ, chấp chưởng đại quyền ở thành Cửu Giang.
Việc Trình Đại Lôi làm sau khi『 nhậm chức 』 đó là mở cửa nha môn, thẩm vấn phạm nhân trong lao, lấy danh nghĩa là tìm kiếm hung thủ giết người.
Bá tánh thành Cửu Giang chen chúc tới, vây cửa nha môn đến chật như nêm cối, xem trong hồ lô vị『 thành chủ 』mới nhậm chức này bán thuốc gì.
Người đầu tiên Trình Đại Lôi thẩm vấn lại là Nam Cung Quý, rất nhanh đã tra rõ ràng chuyện Tiền Thạch Minh ngầm chiếm tài sản của người khác.
Trình Đại Lôi làm bộ giận tím mặt, lập tức tước bỏ quan phục Tôn Ban Đầu, Tiền Thạch Minh đã chết cũng không buông tha, từ trong quan tài lôi ra, phơi thây ở cửa nha môn.
Như thế trái lại khiến người khác hả dạ, bá tánh vây xem cáo trạng sôi nổi, kể hành động của phụ tử Tiền Vi Hùng ở thành Cửu Giang.
Quét nhà ra rác, phụ tử Tiền Vi Hùng bị vạch trần, Trình Đại Lôi chủ thẩm, Thôi Bạch Ngọc phân tích kỹ càng, Từ Thần Cơ ngồi ở một bên làm linh vật.
Cửa nha môn quỳ thành một hàng, không lâu trước đây goá phụ Tiền gia còn khóc lóc sướt mướt xin Trình Đại Lôi làm chủ cho bọn họ, kết quả còn chưa qua bao lâu, đã bị Trình Đại Lôi đuổi khỏi phủ Thành Chủ, ném vào trong đại lao.
Trong thời gian ngắn, Trình Đại Lôi dọn dẹp sạch thế lực cũ của Tiền Vi Hùng, hoàn toàn nắm giữ thành Cửu Giang ở trong tay.
Bá tánh thành Cửu Giang đồn thổi, nói có Bao Thanh Thiên tới thành Cửu Giang, một lòng chính nghĩa, trị ác khen thiện.
Nhưng chuyện đến lúc này cũng chưa kết thúc, ngày hôm sau Trình Đại Lôi đang ở đại đường thẩm án, Lưu Phát Tài vội vã báo tới: “Đại đương gia, có chuyện lớn, em vợ của Tiền Vi Hùng - Lâm Sơn Long dẫn ba ngàn quân đánh tiến nha môn.”
“Tạm thời đừng nóng nảy.” Trình Đại Lôi nói: “Có động tĩnh là đúng, ngươi không cần sốt ruột, cứ làm như những gì chúng ta đã bàn.”
“Đã rõ.” Lưu Phát Tài đáp lại một tiếng, lập tức đi làm việc.
Hai chữ quân chính, không có quân quyền nói gì chính quyền, Trình Đại Lôi muốn ngồi vững ở thành Cửu Giang, sớm hay muộn cũng phải giải quyết vấn đề này.
Thành chủ chính là chủ của một thành, quân - chính - pháp trong tay một người, không tránh khỏi sẽ nâng đỡ thân tín riêng, loại chuyện này cũng coi như có tình có lý, xảy ra suốt.
Cầm quyền lâu ngày không muốn ác cũng khó.
Gần đây Lâm Sơn Long quét sạch thủy tặc bên ngoài, sau khi hắn trở về thì nhận được tin tức, lập tức dẫn ba ngàn quân giữ thành giết qua, nháy mắt vây phủ Thành Chủ chật như nêm cối.
Trình Đại Lôi đang trên công đường thẩm án, Lâm Sơn Long mang theo một đám người xông tới, đứng ở công đường nhìn Trình Đại Lôi ngồi nghiêm chỉnh như hổ rình mồi.
“Người ngồi trên công đường là người nào?” Lâm Sơn Long quát.
Trình Đại Lôi chẳng buồn ngẩng đầu, nói: “Người ở phía dưới là người nào, hô to gọi nhỏ, không biết nơi này có vương pháp sao?”
Lâm Sơn Long cười lạnh liên tục: “Ta là tướng quân khâm mệnh triều đình, chấp chưởng quân quyền Cửu Giang, ngươi là người phương nào, dám ở chỗ này chỉ trỏ, giả danh lừa bịp?”
Lâm Sơn Long không có khả năng không biết thân phận Trình Đại Lôi, chẳng qua lúc này chính là muốn giả bộ hồ đồ, tùy tiện tìm cái cớ giết Trình Đại Lôi.
Giờ phút này ba ngàn quân phòng thủ thành đã bao vây quanh nơi đây, Trình Đại Lôi có bản lĩnh lớn cũng chưa chắc thoát được đầm rồng hang hổ này.
Lúc này Trình Đại Lôi ngẩng đầu, như có như không mà nhìn hắn.
Một cái liếc mắt này đã khiến trong lòng Lâm Sơn Long run lên. Đây cũng là nhắc nhở người hắn đang đối mặt chính là ai, người này có thể hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, đến cả đương kim thiên tử cũng phải kính hắn ba phần. Hắn đã từng phá vỡ thủ đoạn của bao nhiêu người, hiện tại mộ những người đó đã mọc đầy cỏ hoang, mà mãi đến hôm nay, hắn vẫn sống vui vẻ.
Chỉ một ánh mắt của Trình Đại Lôi đã làm Lâm Sơn Long đánh mất tự tin.
Trình Đại Lôi tùy ý nhìn qua, lại thu hồi ánh mắt, nói: “Ngươi có xuất thân gì?”
Lâm Sơn Long gắng gượng lấy hết can đảm, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là người nào, có tư cách gì hỏi ta?”
Trình Đại Lôi lắc đầu cười nói: “Nếu Lâm tướng quân không muốn nói, vậy bổn vương thay ngươi nói. Ngươi xuất thân nghèo khổ, một đời đánh cá. Gắng gượng không nổi, ngươi theo Lý Tinh vào Giang Nam quân, thủ thành Cửu Giang lúc ấy, dưới trướng quan chỉ huy là Hoà Thân. Sau khi thành Cửu Giang bị phá, ngươi làm tù binh. Vẫn luôn vô danh tiểu tốt, không hề thăng tiến. Sau này nhờ có Tiền Vi Hùng được phong thành chủ thành Cửu Giang, mới tiện thể thăng chức ngươi.”
Một lời nói vạch trần thân phận lai lịch Lâm Sơn Long, ngực Lâm Sơn Long chảy ra mồ hôi lạnh, giống như trần truồng đứng ở dưới ánh mặt trời, bị lột sạch đến không còn một mảnh.
Thủ hạ Lâm Sơn Long nhìn nhau, đáy lòng nhịn không được nói thầm: Không nghĩ tới Lâm tướng quân uy phong lẫm liệt, quá khứ trái lại không đáng nhắc tới như thế.
Trình Đại Lôi ngẩng đầu cười nói: “Ngươi có biết Hoà Thân là thủ hạ của ai?”
Lâm Sơn Long theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Trình Đại Lôi. Lúc trước ở thành Cửu Giang, hắn cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bội phục Hoà Thân sát đất, lúc Hoà Thân bị giết, hắn còn rớt vài giọt nước mắt. Mà lão đại của Hoà Thân, đúng là vị trước mặt chính mình.
Đáy lòng Lâm Sơn Long càng ngày càng chột dạ, chính mình thực sự có tư cách dùng thủ đoạn trước người mặt này sao?
“Lại nói chuyện sau đó của ngươi đi, mới vừa nhậm chức không lâu, ngươi liền bỏ vợ, cưới nữ phú hộ trong thành, lại nạp ba tiểu thiếp, cuộc sống hàng ngày không thể nói không khoái hoạt.” Trình Đại Lôi nói: “Chiếm đoạt trăm mẫu ruộng ngoài thành làm tài sản riêng. Lại vơ vét tài sản thuyền bè trên sông, ngươi là quan, lại làm chuyện của thổ phỉ.”