Chương 1297: Rồng Đến Lạc Diệ
Lúc trước núi Thanh Ngưu có năm mươi hộ sơn trại, nhiều mấy trăm người, ít mười mấy người, Thiên Trượng Xà này là đương gia Cẩu Đầu Lĩnh. Sau này Trình Đại Lôi nhất thống sơn tặc núi Thanh Ngưu, nhưng luôn có người không muốn đi theo hắn lăn lội, Thiên Trượng Xà này là một trong số đó.
Thiên Trượng Xà rơi lệ đầy mặt: “Lão Từ, ngươi còn nhận ra ta.”
Trình Đại Lôi nhìn trái phải, thấy đám người chung quanh vẫn như hổ rình mồi nhìn hắn, trên mặt không có ý tốt. Nhưng bởi vì vết xe đổ, cho tới bây giờ không có dám ra tay.
“Nơi này không phải nơi nói chuyện, tìm một chỗ.” Trình Đại Lôi nói.
“Các ngươi đi theo ta, đi theo ta.”
Thiên Trượng Xà quanh co lòng vòng, dẫn đoàn người Trình Đại Lôi tới một căn nhà. Hiện giờ Thành Lạc Diệp cũng không có bao nhiêu người, nhà này tuy rằng nhiều năm không tu sửa, đỉnh đầu mưa rơi, dưới chân cỏ mọc, nhưng lại trống trải thật sự.
Mọi người tạm thời đặt chân ở nơi đây, xem bộ dạng Thiên Trượng Xà đã không biết bao lâu không ăn cơm. Trình Đại Lôi lấy ra lương khô chà bông cho hắn, hắn tức khắc ăn ngấu nghiến.
Trình Đại Lôi tự nhận là cũng coi như nếm qua khổ, nhưng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng có người có thể sống thành bộ dạng như vậy. Hoàn cảnh ở đây, người còn có thể sống.
Lấy nước mưa trong lu nước dưới hiên giúp hắn nhuận họng, thấy hắn ít nhiều khôi phục vài phần tinh khí, Trình Đại Lôi mới vừa hỏi nói: “Xà đương gia, ngươi như thế nào lăn lộn thành hoàn cảnh như vậy?”
Thiên Trượng Xà không nghe lời thấy lời này thì thôi, vừa nghe lời này khóc rống lên. Trình Đại Lôi đã không đành lòng hỏi, rất rõ ràng Thiên Trượng Xà đã bị thế đạo tra tấn đến mất trí, miễn cưỡng sống cũng là không dễ dàng.
Vẫn luôn chờ hắn an tĩnh lại, Trình Đại Lôi mới hỏi nói: “Tình huống của Thành Lạc Diệp ra sao?”
Thiên Trượng Xà thở dài nói: “Nhung tộc đánh qua đây, nơi này đã không ai quản. Mọi người đều sống theo cách ngươi đoạt ta ta đoạt ngươi, đoạt thành cái dạng này.”
“Vì sao không đi về phương nam, cuộc sống ở phương nam ít nhiều cũng tốt hơn?” Thôi Bạch Ngọc ngay lúc này nhịn không được hỏi.
Thiên Trượng Xà ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Vị này chính là đại tẩu à.”
Trình Đại Lôi ho nhẹ một tiếng, Thôi Bạch Ngọc lại là sắc mặt bất biến, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên gặp.
“Nơi nào không có trở ngại, nơi nơi đều đánh giặc, không nói được trên đường đã bị chộp tới doanh trại.” Thiên Trượng Xà kêu khổ nói: “Vẫn là nơi này tốt hơn một chút, không ai quản, miễn cưỡng còn có thể lăn lộn kiếm thức ăn.”
Thiên Trượng Xà ngẩng đầu hỏi: “Trình đương gia, bên ngoài như thế nào, còn đang đánh giặc sao?”
Trình Đại Lôi ngẩn ra: “Ngươi không biết?”
Thiên Trượng Xà lắc đầu: “Biết cái gì?”
Cố hương khó rời, có người cả đời cũng không rời nơi này, tuy rằng ở chỗ này sống không bằng chết. Đối bọn họ mà nói, bên ngoài chính là thế giới khác, đối với chuyện xảy ra bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Trình Đại Lôi thở dài: “Đã đánh xong.”
“Đánh xong?” Thiên Trượng Xà mắt sáng ngời: “Nhung tộc……”
“Nhung tộc bị cưỡng chế rời đi.”
Thiên Trượng Xà ngẩn người, sau một lúc không phục hồi lại tinh thần, mắt nhìn thẳng Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi vẻ mặt hoang mang: Là bị dọa đến ngu rồi.
Sau một lúc, Thiên Trượng Xà đột nhiên khóc lớn, không ngừng dập đầu hướng về phía Trường An. Nói trời phù hộ vương sư nói linh tinh.
Trình Đại Lôi cạn lời, ngươi nói ngươi là một sơn tặc, chưa từng có nửa ngày lành, cần phải vì hoàng tộc Lý gia cầu phúc sao.
Thiên Trượng Xà khóc rống một hồi, cuộc trò chuyện cũng coi như được mở ra, nói dông dài, Trình Đại Lôi cũng vừa hiểu được tình hình ở nơi này.
Hiện giờ Thành Lạc Diệp là nơi không ai quản lí, lúc trước Nhung tộc là không muốn quản, Lý Hành Tai là muốn quản nhưng quản không được, hơn nữa nơi đây quả thật không có giá trị quá lớn. Vì thế các loại người xấu hội tụ ở đây, quy tắc là cường giả vi tôn, nơi này mỗi ngày đều có người chết.
Nhưng Thành Lạc Diệp không phải không có người đứng đầu, hiện giờ『 thành chủ 』tên là Vương Hòe, danh hiệu là Thiết Đầu quỷ, vốn xuất thân là hải tặc.
Cũng không biết tại sao lưu lạc ở đây, thủ hạ có ba đến năm trăm huynh đệ, là thành chủ Thành Lạc Diệp.
Còn về Thiên Trượng Xà, những năm gần đây tự nhiên cũng có một phen lăn lộn, hiện tại chính là sống nửa người nửa quỷ, khiến người ta không đành lòng truy hỏi cẩn thận.
Trình Đại Lôi đang thổn thức, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, một đám người dẫn theo trường thương đoản côn vây quanh nơi này.
Trên mặt Thiên Trượng Xà cả kinh, nói: “Là người của Vương Hòe, kẻ cầm đầu kia là quan tiên phong của hắn, được gọi là Hắc Sa quỷ.”
Hắc Sa quỷ trọc đầu, vẻ mặt lưu manh, dùng một cây xiên bắt cá.
Đang vây quanh một đám Trình Đại Lôi, miệng rộng cười toe toét lại gần, nói: “Nghe nói có rồng đến Thành Lạc Diệp, chủ nhân nhà ta bảo ta nhìn xem, là thần tiên nào, chịu đặt chân ở Lạc Diệp Thành.”
Trình Đại Lôi trừng hắn một cái, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, kêu Vương Hòe lại đây, ta có lời hỏi hắn.”
Hắc Sa quỷ nghe được lời này, ngay lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
“Khẩu khí thật lớn, chém gió to quá không sợ gãy lưỡi, các huynh đệ, cho bọn hắn nếm mùi đi.”
Dứt lời, Hắc Sa quỷ bổ sung thêm một câu: “Đừng làm tổn thương những bé gái đó, lão tử còn chỗ cần dùng.”
Thiên Trượng Xà lộ vẻ mặt kinh hoàng, giờ phút này mọi người đã bị bao vây xung quanh, mọi người giơ cao binh khí, mặt cười dữ tợn.
“Trình đương gia, bây giờ nên làm thế nào mới đúng?”
Trình Đại Lôi khẽ thở dài, đến giờ hắn vẫn kiềm chế, khi nào có thể không sát sinh thì cố gắng không sát sinh. Nhưng biết rõ nơi đây không có vương pháp, bọn họ tuyệt đối không chịu nghe giảng đạo lý, đạo lý này nhất định phải giảng bằng nắm đấm.
Hắn đứng thẳng người lên, kiếm Thất Phu trong tay rời vỏ vang keng một tiếng. Đám người Từ Thần Cơ, Thôi Bạch Ngọc chứng kiến một màn như vậy thì đồng thời khiếp sợ, dọc đường từ Trường An đi đến U Châu, Trình Đại Lôi rất ít dùng kiếm Thất Phu. Hôm nay kiếm Thất Phu đã ra khỏi vỏ, chẳng lẽ Trình Đại Lôi muốn đại khai sát giới.
Trình Đại Lôi cầm kiếm đứng ở cửa, kiếm đặt ngang trước ngực, nói: “Kẻ nào có khả năng vượt qua kiếm của ta, coi như hôm nay các ngươi thắng.”
Một đám người Hắc Sa quỷ xông tới, Trình Đại Lôi ngẩng đầu chẳng nề hà, kiếm Thất Phu Kiếm chợt lóe lên trong không trung, tuyệt kỹ xuất chúng Nhất Kiếm Ngự Thất Tinh.
Trường kiếm xẹt qua đỉnh đầu đám người, vài sợi tóc đen rơi xuống đất, không khí im lặng chết chóc.