Chương 1300: Về Núi Thanh Ngưu
Vương Hòe dẫn đoàn người Trình Đại Lôi rời đi, trên đường đã bày sẵn mấy chiếc kiệu. Rất dễ nhận ra, Vương Hòe muốn bày đủ hình thức, nhưng mà ở chốn này, tìm cũng không ra đồ vật ra hồn, có mấy chiếc kiệu đã không tồi.
Nhưng thật ra Trình Đại Lôi không ghét bỏ, hắn vẫn cho Vương Hòe mặt mũi. Mấy người ngồi lên kiệu, đi một mạch vào phủ Thành Chủ.
Đây không phải lần đầu tiên Trình Đại Lôi vào phủ Thành Chủ thành Lạc Diệp, sau khi xuống kiệu lại hoảng sợ hơn, thấy tường bao đổ một nửa, Vương Hòe cũng không phái người tu bổ.
Trong viện cũng không còn bụi hoa cây cỏ nào, xem ra Vương Hòe cũng không có tâm trạng dưỡng hoa ngắm trăng. Thậm chí ở góc tường còn có một bộ hài cốt.
Xem ra nơi này thật sự đã lùi đến thời đại bộ lạc nguyên thủy, dùng nắm tay xác định tư cách tồn tại. Vương Hòe vậy mà thích thú, không hề có ý thay đổi.
Ở trong phủ Vương Hòe đã chuẩn bị bị rượu ngon và đồ ăn, chờ Trình Đại Lôi đại giá quang lâm.
Ngày hôm nay thành Lạc Diệp cho Trình Đại Lôi cảm giác chính là thô ráp, thô lỗ, tục tằn.
Thiết Đầu quỷ đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, rượu là rượu trắng của nhà mình tự nấu, đồ ăn không gì khác là dã thú bắt được trong núi rừng, cứ như vậy xếp ra rất nhiều trước mặt Trình Đại Lôi, Thiết Đầu quỷ khẳng định không đánh giá cao cuộc sống không có ăn, không những xát mỏng vô cùng lại còn nhỏ.
"Trình đương gia đại giá quang lâm, thật khiến cho kẻ hèn này vẻ vang. Nếu bên ngoài biết ta có thể từng ngồi cùng bàn uống rượu với Trình đương gia, trên mặt tiểu nhân cũng có vinh dự." Vương Hòe nói rồi bưng chén lên: "Tiểu nhân kính ngài."
"Ừ, chúng ta cũng là vô tình đi ngang qua nơi đây, còn phải đa tạ Vương đương gia chiêu đãi nồng hậu."
Hai người ly tới ly lui, trò chuyện với nhau thật vui, hữu ý vô ý, tất cả mọi người không có ai nói đến cái chết của Hắc Sa Quỷ, cái người này tựa như một hạt bụi không có gì quan trọng, thuận tay phất đi là xong.
Tiệc rượu tan đi, Vương Hòe đã chuẩn bị xong nơi ở cho đoàn người Trình Đại Lôi, ở trong phủ thành chủ. Phòng ở xem ra đã quét dọn tỉ mỉ qua, nhưng vẫn như trước khó tránh khỏi đỉnh đầu thấy ngôi sao, bốn vách tường lọt gió.
Nhưng bây giờ không phải lúc để xoi mói cái này, dù sao đặt mình trong hang sói hang hổ, không bằng Trình Đại Lôi đề cao cảnh giác, không bị người ta nấu.
Mấy người khác tạm thời đi ngủ trước, Trình Đại Lôi cùng Lưu Phát Tài thay nhau gác đêm, để tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tối nay trải qua bình an, suốt đêm không nói chuyện, chớp mắt chính là bình minh ngày tiếp theo, Trình Đại Lôi vừa mới rửa mặt xong, Vương Hòe đã vội vội vàng vàng qua đây thỉnh an hắn.
"Không biết hôm nay Trình đương gia có tính toán gì không?" Vương Hòe hỏi.
"Ngày hôm nay cũng không chuyện gì, cùng lắm đi dạo xung quanh, nếu như Vương đương gia có việc, trước tiên có thể làm việc của mình."
Vương Hòe trong lòng kêu khổ, hắn thực sự không muốn trêu chọc vị ôn thần này, vội vàng tiễn ra ngoài, mình còn có thể ở thành Lạc Diệp làm thổ Hoàng đế.
Thế nhưng vị gia hỏa này vậy mà cứ không đi, thật là khiến trong lòng Vương Hòe thấy khó xử.
Nhưng Vương Hòe thật sự không dám mạo phạm Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi nói cái gì hắn cũng chỉ đành nghe theo.
Tự mình bồi theo Trình Đại Lôi đi quanh ở thành Lạc Diệp.
Thành Lạc Diệp vốn là một cái thành nhỏ, U Châu hoang vắng cho tới bây giờ, không bao lâu đã đi hết một vòng thành.
Trình Đại Lôi biểu hiện ra gió êm sóng lặng, nội tâm lại quan sát tỉ mỉ cảnh tượng trong thành. Theo quan sát của hắn, người trong thành có thể chia làm ba tầng khác nhau.
Tầng thứ nhất lần là Vương Hòe cùng với thủ hạ của hắn, trên thực tế bọn họ là người thống trị thành Lạc Diệp. Tầng thứ hai là có chút thực lực, nắm tay tương đối cứng rắn, bọn họ hoặc ba, năm người hoặc mười mấy người tạo thành một đội, ngay cả Vương Hòe cũng phải kiêng kỵ bọn họ. Mà tầng dưới chót nhất chính là người như Thiên Trượng Xà, làm nô bộc làm người ở cho người khác, hoặc trở thành đối tượng bị những người khác hành hạ, bắt nạt đến chết.
Đều nói đường bất bình có người xúc, chuyện tình bất bình có người quản, nhưng thiên hạ bất bình nhiều chỗ lắm. Một đường Trình Đại Lôi đi đến đây, loại chuyện này thấy rất nhiều, Trình Đại Lôi đã có chút chết lặng.
Không biết từ lúc nào, họ đã tới đến Tây Môn.
Vương Hòe thấy Trình Đại Lôi đã đi ra cửa thành, chưa phát giác ra kỳ quái nói: "Trình đương gia là muốn ra khỏi thành?"
"A, ngươi trộm xem suy nghĩ ta à, ta muốn đi nhìn núi Thanh Ngưu, còn muốn làm phiền Vương đương gia dẫn đường cho ta."
Vương Hòe trong lòng cả kinh, ngươi muốn đi thì đi, vì sao nhất định phải mang theo ta. Trong lòng hắn đột nhiên giật mình một cái: Đây là muốn xem ta là con tin.
"Ta đây sẽ không quấy rầy Trình đương gia, ta còn có một số việc phải xử lý."
Trình Đại Lôi đưa một tay kéo, nắm bả vai Vương Hòe: " Có chuyện gì gấp mà phải lo lắng như thế, hôm khác làm tiếp cũng không được sao. Vương đương gia đây là không nể mặt ta."
Thật đúng là hổ không cố tình ăn người thì người cũng rắp tâm đánh hổ. Trình Đại Lôi một tay chế trụ Vương Hòe, Vương Hòe dùng hết khí lực cũng không tránh thoát.
Trình Đại Lôi đập Lưu Phát Tài, nói: "Lấy ngựa và vũ khí của chúng ta tới đây, chúng ta cùng đi núi Thanh Ngưu."
Cái gọi là giả giả thật thật, thật thật giả giả, Trình Đại Lôi ở trước mặt Vương Hòe đương nhiên không có nói thật. Thành Lạc Diệp dù sao cũng không phải là địa bàn của mình, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, còn như Vương Hòe, vì đền đáp tình cảm một bữa cơm của hắn, cuối cùng chừa cho hắn cái mạng cũng coi như không tệ.
Không bao lâu Lưu Phát Tài đã đem hành lý mọi người dẫn ngựa theo qua đây.
Mà thủ hạ của Vương Hòe cũng đến rồi, chen chúc ở cửa thành, chỉ bởi vì Vương Hòe ở trong tay kẻ địch mà sợ ném chuột vỡ đồ.
Trình Đại Lôi lên Hắc Ngưu, khoát tay một cái nói: "Trở về đi, trở về đi, không cần đưa tiễn."
Vẻ mặt Vương Hòe kêu khổ, lúc này có cũng không dám nói cái gì, dù sao một cái mạng vẫn còn ở trong tay Trình Đại Lôi.
Trước cửa thành một đám người chen lấn, chỉ có thể nhìn theo đoàn người Trình Đại Lôi mang theo Vương Hòe đi về phía núi Thanh Ngưu, nhưng trong lòng không biết nên như thế nào cho phải.
Chỉ một lúc sau, ba vị khác trong Bắc Hải Cửu Quỷ cũng mang binh mã đến thành Lạc Diệp. Bọn họ theo thứ tự là Ngạ Tử quỷ Chu Cương, Hoàng Mi quỷ Tôn Tín, Thiết Chưởng quỷ Lỗ Hưng.