Chương 1303: Vừa Khóc Vừa Cười
Chu Cương cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không phải như thế, hắn sẽ không vì nhớ thương huynh đệ mà báo thù đến tận hôm nay. Chỉ là, hôm nay ông trời đưa kẻ thù đến trước mặt mình mà mình lại không giết được kẻ thù, trong lòng Chu Cương hận vô cùng.
"Kẻ thù của Nhị ca chính là kẻ thù của chúng ta.” Lỗ Hưng vẫn luôn không mở miệng, giờ đây nói: “Vì kế hoạch này, chỉ còn cách là sau khi phóng hỏa thì nghĩ cách đoạt đại ca sau.”
Chu Cương nhìn Lỗ Hưng, lại nhìn Tôn Tín, gật đầu thật mạnh đồng tình: “Nếu đại ca xảy ra sơ xuất gì, ta nguyện chết cùng đại ca.”
Giữa thời loạn lạc, không dễ mà gặp được mấy người tri kỷ. Mọi người cũng biết tâm tình của Chu Cương nên mới đồng ý với hắn chuyện này.
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Cương lập tức bắt đầu ra tay bố trí. Màn đêm bất tri bất giác buông xuống, nhìn trời đã tối đen như mực, Chu Cương hạ lệnh, thủ hạ lập tức nổi lửa.
Không lâu sau, rừng lửa bốc lên, bị gió thổi lan cả ngọn núi.
“Đại đương gia, Đại đương gia!” Giờ đây Lưu Phát Tài cũng hơi sốt ruột, sau khi tìm được Trình Đại Lôi thì vội vã nói: “Bọn họ phóng lửa ở dưới chân núi.”
Trình Đại Lôi gật đầu ý bảo bản thân đã biết, Lưu Phát Tài cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn bộ dạng của Trình Đại Lôi dường như không có chút sốt ruột nào.
Lúc này bọn người Từ Thần Cơ, Thôi Bạch Ngọc tụ tập lại ở trước mặt Trình Đại Lôi, chờ hắn mở miệng.
Trước mắt lửa dưới chân núi đã cháy tới, phía sau Cáp Mô lĩnh là vách núi sâu vạn trượng, núi lửa vô tình, nếu không tìm thấy đường ra, mọi người chỉ có một con đường chờ chết.
Nhưng mọi người đã quen chờ đợi Trình Đại Lôi bày mưu tính kế, dường như có hắn ở đây thì mọi nguy cơ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Trình Đại Lôi khẽ thở dài, nói: "Hôm nay xem ra ta phải chết ở chỗ này.”
……
Trước cửa núi, khói lửa rợp trời, Vương Hòe đã không mở nổi mắt ra.
Người khác có thể trốn, nhưng Vương Hòe bị treo ở cửa, vốn không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa càng ngày càng đến gần mình.
Vương Hòe tức giận đến mức muốn chửi má nó, uổng công ta kết nghĩa huynh đệ với các ngươi, nhưng các ngươi vì muốn giết Trình Đại Lôi mà muốn chôn ta cùng hắn.
Huynh đệ cái gì, chó má, giữa thời loạn lạc thì làm gì có huynh đệ.
Lúc này có một bóng người đến trước mặt Vương Hòe, vung kiếm cắt đứt sợi dây thừng trên người Vương Hòe, xách Vương Hòe đi vào sơn trại.
Người này là Trình Đại Lôi.
Trong lòng Vương Hòe cảm kích, hắn không thể ngờ tới cuối cùng Trình Đại Lôi lại cứu mình. Thật sự, Trình đương gia là người như thế nào, sao có thể để kẻ tiểu nhân như mình vào mắt, vốn hắn khinh không thèm giết mình.
Trình Đại Lôi ném Vương Hòe trên mặt đất, thấy mấy người Thôi Bạch Ngọc đều đã thay quần áo, tất cả cùng mặc áo giáp đen Cáp Mô trại.
“Trình đương gia……” Vương Hòe cảm kích trong lòng, mở miệng lại không biết nên nói gì mới đúng.
Trình Đại Lôi vỗ vai hắn, nói: “Vương đương gia, xin lỗi.”
“……”
Trình Đại Lôi một kiếm đâm xuyên tim hắn, trước khi chết Vương Hòe không thốt được một lời.
Mấy người lập tức động thủ, lấy quần áo Vương Hòe để Trình Đại Lôi thay, Trình Đại Lôi lại dùng kiếm Thất Phu rạch mặt hắn, để hắn chết thay Trình Đại Lôi ở chỗ này.
Trình Đại Lôi sớm đã “muốn chết”, thời buổi đánh đấm lẫn nhau này sớm đã khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền phức, thật sự hắn không có hứng thú chơi tiếp với Lý Hành Tai. Lý Hành Tai muốn tìm kiếm một cơ hội để Trình Đại Lôi chết ngoài ý muốn, không phải Trình Đại Lôi cũng đang chờ đợi một cơ hội như vậy sao.
Bản thân có thể tiêu dao tự tại, mà Lý Hành Tai cũng không cần lo lắng mình công cao phản chủ, dù sao Lý Hành Tai cũng là người nhân từ, sau khi mình chết hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt người Cáp Mô trại.
Hôm nay, chính là cơ hội mà Trình Đại Lôi vẫn luôn chờ đợi.
Đi ra sau núi, phía trước là một vách núi, cách đỉnh núi đối diện chừng mười bước.
Đối với người thường mà nói thì không thua gì sông lớn, nhưng đối với Trình Đại Lôi thì tất nhiên không là gì cả. Hắn đưa Từ Thần Cơ tới bờ bên kia trước, sau đó lại đưa Thôi Bạch Ngọc đi qua, cứ như vậy đến cuối cũng không bỏ qua Thiên Trượng Xà.
Cuối cùng, Trình Đại Lôi lại đi đến đỉnh Cáp Mô lĩnh, lửa càng ngày càng sát, đã gần trong gang tấc.
Đỉnh núi chỉ còn Trình Đại Lôi và Hắc Ngưu.
Trình Đại Lôi vỗ Hắc Ngưu nói: “Ông bạn già, chúng ta phải chia tay ở chỗ này thôi, ngày sau nếu còn có thể gặp lại, ngươi phải sống thật tốt.”
Qua đêm nay, thân phận Trình Đại Lôi này sẽ biến mất, hắn sẽ sống mai danh ẩn tích, lấy tên là Ngưu Tam Cân, hoặc là u công tử, không còn bất kỳ quan hệ gì với người nắm giữ ba trăm nghìn nhân mã Lương Châu Trình Đại Lôi kia.
Hắc Ngưu quá nổi bật, cũng đến lúc chia tay với hắn rồi.
Hắc Ngưu dụi Trình Đại Lôi, cúi đầu kêu ô ô, Trình Đại Lôi bất ngờ nhìn thấy mắt nó cuồn cuộn rơi lệ.
Trong lòng Trình Đại Lôi vô cùng chua xót, có một số việc sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được.
Thiên hạ không có yến hội nào không tàn, chung quy vẫn sẽ có lúc phải chia ly.
Cuối cùng hắn vỗ Hắc Ngưu, xoay người nhảy, thi triển Thân Vô Thải Phượng Song Phi Dực, chuyển hướng ở trên không một cái, dừng chân vững vàng trên đỉnh núi đối diện.
Trình Đại Lôi xoay người lại, thấy đỉnh Cáp Mô lĩnh lửa sáng tận trời, Hắc Ngưu đứng ở trên vách núi rất lâu không chịu rời đi. Thật lâu sau, khi ánh lửa đã tới gần nó, nó mới cất vó kêu lên một tiếng, quay đầu lại chạy như điên về phía biển lửa.
Lúc này, ba người Chu Cương, Tôn Tín và Lỗ Hưng mạo hiểm vượt biển lửa lao tới trước cửa trại, muốn cứu Vương Hòe trở về.
Kết quả lại phát hiện trước cửa trại trống không, đã không thấy bóng dáng Vương Hòe.
Vương Hòe đi đâu rồi?
Ba người đều suy nghĩ vấn đề này. Nhưng lửa bốn phía càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian đâu để bọn hắn cẩn thận tự hỏi.
Đúng vào lúc này, mặt đất phảng phất chấn động một loại tiếng động, tiếng vang thật lớn truyền đến từ sơn trại. Ba người vẫn đang sững sờ, không rõ chuyện là như thế nào. Đột nhiên, cửa trại bị phá mở, Hắc Ngưu chạy ra như điên, chạy về phía dưới chân núi.
Ba người may mắn tránh kịp, nếu bị Hắc Ngưu đâm trúng thì chỉ có con đường chết.
Nhìn một màn như vậy, Chu Cương há miệng bày ra bộ mặt cười dữ tợn, nhưng vành mắt lại đỏ bừng chảy nước mắt.
Vừa khóc vừa cười, nhìn qua vô cùng đáng sợ.