Chương 1302: Phóng Hỏa Đốt Núi
Trình Đại Lôi ngẩn người xong mới nhớ tới một việc, mình quả thật là dời sạch núi Thanh Ngưu, nhưng sau đó, lúc Lâm Thiếu Vũ khởi nghĩa, lại biến núi Thanh Ngưu thành đại bản doanh của mình.
Phòng ốc trên Cáp Mô lĩnh chính là do Lâm Thiếu Vũ trước đây lưu lại.
Trình Đại Lôi ở trong sơn trại dạo qua một vòng, tuy nói nơi đây lâu năm không tu sửa, hoang vu nhiều năm rồi, nhưng ở trong phòng xá còn phát hiện một ít khí giới rỉ sét.
"Đại đương gia, bọn họ giết đến chân núi rồi." Lưu Phát Tài nói.
Trình Đại Lôi gật đầu, nói: "Trước không cần để ý nhóm đó, đoán chừng trong nửa khắc bọn họ cũng sẽ không đánh lên, chờ bọn hắn đánh lên lại nói."
Lưu Phát Tài đáp lại một tiếng, cùng với Thiên Trượng Xà khóa cửa trại lại. Trình Đại Lôi cũng là có chỗ không sợ gì, có mình và Ngân Mâu ở đây, đối mặt một nghìn đám ô hợp tự nhiên không cần để ở trong lòng. Cho mình một cơ hội, Trình Đại Lôi có tự tin một vòng xung phong đánh chết tên cầm đầu của đối phương, còn lại một ít tiểu lâu la cũng sẽ không cần phải nghĩ.
Hơn nữa nơi này là núi Thanh Ngưu, Trình Đại Lôi quen thuộc địa hình, coi như đánh không lại, thoát thân sẽ không có khó khăn gì.
Quả không ngoài dự đoán của Trình Đại Lôi, sau đó một đám người Chu Cương đi tới Cáp Mô lĩnh, cũng không có nóng lòng tiến công. Quan trọng là bị Ngân Mâu dọa vỡ mật, Nếu như chém giết thật, có thể giết được Trình Đại Lôi hay không còn khó nói, đoán không chừng còn phải bỏ lại vô số mạng người.
Mọi người tập chung lại một chỗ, tình thế trong chốc lát khó xử. Đánh lại đánh không lại, nhưng nếu như cứ buông tha Trình Đại Lôi như vậy, Chu Cương cũng không cam lòng.
Chỉ một lúc sau, đại môn sơn trại mở ra. Mọi người đều mở to hai mắt, muốn nhìn xem Trình Đại Lôi làm cái gì.
Bọn họ không thấy Trình Đại Lôi, nhưng thấy Lưu Phát Tài trói Vương Hòe treo ở cửa.
Mọi người vừa thấy giận tím mặt, kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục, Trình Đại Lôi làm như thế thật là có chút khinh người quá đáng.
"Chư vị huynh đệ bình tĩnh đừng nóng, ta đi tới gặp bọn họ." Tôn Tín hét lớn một tiếng.
Chu Cương gật đầu, nói: "Lão Tam cẩn thận, Trình Đại Lôi rất giảo hoạt."
"Đã rõ."
Chu Cương đáp lại một tiếng, cũng không có cưỡi ngựa, kéo một cây côn thép ròng tiến lên thách đấu.
"Người Cáp Mô trại nghe đây, để Trình Đại Lôi đi ra gặp ta, ta muốn đại chiến ba trăm hiệp với hắn."
Lúc này cửa trại mở ra, Ngân Mâu cưỡi theo con ngựa lúc đầu. Sau khi ra ngoài cũng không tiếp lời, một cây Thiêu Hỏa côn trong tay quay đầu nện xuống đất.
Chu Cương nhìn thấy một màn này đã biết không tốt, Cáp Mô trại địa thế ở chỗ cao, khổng thể cưỡi ngựa từ dưới lên trên, cho nên Tôn Tín chỉ đi bộ lên núi. Người trên núi có thể không bị địa thế này quấy nhiễu, ỷ vào cưỡi ngựa nhanh chóng phi tới, còn chưa giao thủ Tôn Tín đã bị thua thiệt nhiều.
Quả nhiên, Ngân Mâu nện một côn, Tôn Tín chật vật ngăn cản, chỉ là sức lực của Ngân Mâu thật sự quá lớn, bị đập một chiêu ngồi sập xuống đất, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi.
Ngân Mâu cũng không muốn tính mạng của hắn, quay đầu ngựa trở về.
Tôn Tín hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, còn nói muốn tìm Trình Đại Lôi đại chiến ba trăm hiệp, kết quả Trình Đại Lôi cũng không xuất trận, chính mình một hiệp đã bị đập ngã.
Hiện tại, hắn xem như là hiểu chênh lệch giữa bản thân và Trình Đại Lôi, ánh sáng đom đóm, thực sự không nên mơ tưởng sánh ngang mặt trời.
Vương Hòe bị treo ở cửa hô to: "Lão Tam, đi về trước đi, không cần phải xen vào, ta có cách thoát thân."
Lúc đầu Tôn Tín đã có vài phần sợ hãi, nghe nói như thế ngược lại làm nổi dậy lòng hiếu chiến của hắn. Miễn cưỡng đứng lên, nói: "Đại ca yên tâm, các huynh đệ nhất định cứu ngươi ra ngoài."
Vương Hòe trong lòng cảm động, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như không phải những người này vây núi, khả năng chính mình cũng không còn nguy hiểm gì.
"Trở về đi, đi về trước đi." Hắn đau khổ khẩn cầu.
Hiện tại, Vương Hòe ít nhiều hiểu được, giá trị lớn nhất của mình là bị Trình Đại Lôi coi như con tin. Nhưng nếu nhân mã dưới chân núi rút lui, ngay cả làm con tin mình cũng không có giá trị. Chưa chắc Trình Đại Lôi một hai phải giết mình, hay là mình cầu xin hắn vài tiếng, hắn sẽ thả mình ra.
Ở thói đời này sống được đã không phải là một việc dễ dàng, muốn sống tốt lại càng không dễ dàng. Mà Vương Hòe có thể nổi lên được, chắc chắn là người thông minh. Người thông minh biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui, khi nào kiêu ngạo, khi nào ra vẻ đáng thương.
Cho nên hắn mới ngóng trông một đám người Chu Cương có thể đi sớm một chút, sau đó chính bản thân sẽ tìm cơ hội thoát thân.
Nhưng trước mắt Tôn Tín chắc hẳn đã hiểu lầm ý của Vương Hòe, trong lòng tưởng rằng: Đại ca trượng nghĩa, là huynh đệ cũng không thể để mất mặt.
“Đại ca yên tâm, nhất định chúng ta sẽ cứu ngươi ra.”
Tôn Tín kéo côn thép, khập khiễng đi xuống dưới chân núi. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Vương Hòe thở dài trong lòng, biết nguyện vọng của mình xem ra xa vời.
Chỉ trách các huynh đệ quá nghĩa khí.
Tôn Tín trở lại dưới chân núi, cảm giác không còn mặt mũi gặp người khác, chỉ chắp tay hướng về phía mọi người, cứ tưởng sẽ nói cái gì đó nhưng lại không nói một câu.
Ba người Tôn Tín, Lỗ Hưng và Chu Cương tụ lại một chỗ, bàn bạc biện pháp phá núi cứu người. Cũng bó tay không tìm ra biện pháp, ba người gấp gáp nhìn quanh.
Nếu có động thủ thật thì cũng không phải đối thủ của Trình Đại Lôi. Tính đến biện pháp khác…… Dường như không có biện pháp nào khác.
Chu Cương nhìn sắc trời, bất tri bất giác đã gần hoàng hôn, bóng đêm sắp buông xuống.
“Nếu nói không có cách nào thì cũng chưa chắc, thật ra ta có biện pháp, chẳng qua…….” Chu Cương chậm rãi mở lời.
Tôn Tín tính tình nóng vội, nói: “Nhị ca có biện pháp gì, sao không nói sớm?”
“Phóng hỏa đốt núi.” Chu Cương chậm rãi nói ra bốn chữ.
Hiện giờ là lúc giao mùa thu đông, vạn vật tiều tụy, đốt một mồi lửa ngay lập tức có thể lan ra cả một quả núi. Mà địa hình của Cáp Mô trại, Chu Cương nhất định có chút hiểu biết. Sau lưng Cáp Mô lĩnh là một vách núi, chỉ cần vây quanh ba mặt sườn núi, đây là tử địa của Trình Đại Lôi.
Đây đúng là biện pháp, cũng có thể là biện pháp duy nhất để đối phó với Trình Đại Lôi.
“Chỉ là……” Tôn Tín nói: “Đại ca còn ở trong tay Trình Đại Lôi?”
"Đúng thế, đại ca còn ở trong tay Trình Đại Lôi.” Chu Cương thở dài.