Chương 1308: Ta Chờ Ngươi Đã Lâu
Thích Kế Quang thấy một màn như vậy, cũng ý thức được Trình Đại Lôi là một tòa thành lũy không thể công phá, muốn mở cửa đột phá, chỉ có thể xuống tay với mấy người Từ Thần Cơ.
Bản thân ngươi có thể đánh đấm, không đồng nghĩa thủ hạ của ngươi cũng đều biết đánh nhau.
Hắn lập tức ra lệnh, lệnh cho Ngư Long Vệ tránh Trình Đại Lôi, qua vây giết Từ Thần Cơ.
Trình Đại Lôi cũng đưa ra phản xạ tương ứng, cầm rìu đuổi qua. Giờ phút này mấy người Lưu Phát Tài đã bị Ngư Long Vệ cuốn lấy, rìu của Trình Đại Lôi thuận lợi chém mở một đường trống.
Có Trình Đại Lôi yểm hộ phía sau, mọi người bỏ chạy về hướng tây. Ngư Long Vệ đối mặt với ma đầu trên chiến trường này, cũng không biết nên theo hay nên rời, trong chốc lát mất cơ hội tốt, không kịp thời đuổi theo.
Trong lòng Thích Kế Quang tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không trách tội được thủ hạ của mình. Kẻ địch trước mặt dù sao cũng là Trình Đại Lôi, không ngăn được hắn cũng là lẽ thường tình.
Nhưng mà, cũng không sốt ruột, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, chỉ cần hắn cắn chặt đuôi, Trình Đại Lôi sẽ tuyệt đối trốn không thoát.
Vùng thảo nguyên này đã định trước là mồ chôn Trình Đại Lôi, dù sao trong mắt người trong thiên hạ hắn đã chết, chính mình không cần lo trước lo sau, có thể thả tay chân thu thập hắn.
Một đoàn người ngựa nhóm Trình Đại Lôi không ngừng bỏ chạy về hướng tây, trên đường không có nghỉ ngơi. Ai cũng hiểu rõ, trận chiến hôm nay chẳng qua là lễ khai mạc, vở kịch lớn chân chính ở phía sau.
Nếu chờ Thích Kế Quang tập kết xong nhân mã, đối mặt ba ngàn Ngư Long Vệ, Trình Đại Lôi cũng không có phần thắng nào.
Mãi tới nửa đêm canh ba, chung quanh một mảnh tối mờ mịt, cũng không biết bản thân ở nơi nào, lại chạy tiếp có khả năng bị lạc hướng, chỉ đành tạm thời nghỉ ngơi, chờ ngày mai trời sáng lại lên đường.
Mấy người dừng lại, Thôi Bạch Ngọc mở miệng nói: “Chuyện đã thành ra như vậy, cho dù ngươi chịu quy ẩn, nhưng ai chịu yên tâm, Trình Đại Lôi chết đi so với Trình Đại Lôi còn sống càng đáng tin cậy hơn. Hiện tại ngươi đổi ý còn kịp, Lương Châu ba trăm ngàn tinh binh, mạnh tay chiến một trận, chúng ta không phải không có lợi thế tranh thiên hạ.”
Trình Đại Lôi gật gật đầu, nói: “Ta đã tính đến rồi.”
“Tính đến cái gì?” Thôi Bạch Ngọc ngẩn người.
Trình Đại Lôi dừng một chút nói: “Kỳ thật Tần Man vẫn chưa trở về Lương Châu, sau khi hắn rút khỏi Tịch Chiếu Quan, vẫn mai phục như cũ trong một sơn cốc gần Tịch Chiếu Quan. Chẳng qua thời gian Ngư Long Vệ đuổi kịp sớm hơn so với ta đoán, hiện tại chúng ta cách Tần Man đại khái khoảng năm ngày đi đường, chỉ cần trong vòng năm ngày này không chết, chúng ta sẽ an toàn.”
Trình Đại Lôi lại nói: “Đến lúc đó ta đã có thể yên tâm giả chết, Lý Hành Tai dù biết rõ cũng phải bóp mũi nhịn. Trên đời, kẻ thù khó giải quyết nhất, đó là kẻ thù ngươi không tìm được. Bởi vì ta vắng mặt, nhưng lại là có mặt ở khắp nơi, đến lúc đó Lý Hành Tai cũng không dám quá phận với huynh đệ Cáp Mô Trại.”
Thôi Bạch Ngọc sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, nàng không nghĩ tới, thế nhưng Trình Đại Lôi bày trước bố cục xa như thế. Mưu tính định ra…… cũng coi như không tồi.
“Nếu vậy vì sao ngươi để Lưu Bi ở Kinh Châu làm việc?”
Trình Đại Lôi thở dài: “Còn không phải là vì phòng vạn nhất, nếu như quả thật quy ẩn không thành, vậy chỉ có thể công khai tuyên chiến một hồi, ta cũng cần dàn xếp trước bố cục.”
Đã từng là huynh đệ vào sống ra chết, hiện giờ lại là ngươi lừa ta gạt, tương kế tựu kế. Trình Đại Lôi cũng là vì phiền chán điểm này, mới quyết ý quy ẩn.
Thôi Bạch Ngọc không thể không thở dài, nói: “Ngươi thật sự quá giỏi giấu nghề. Chỉ là năm ngày đường này, chúng ta thật sự có thể chạy trốn sao?”
Trình Đại Lôi tự mình chạy trốn, tuyệt đối không có vấn đề. Hắn một người một kiếm, đừng nói Ngư Long Vệ ba ngàn người, ba vạn người cũng khó có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, Trình Đại Lôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Phiền toái duy nhất là đoàn người Thôi Bạch Ngọc, mang theo bọn họ, mục tiêu quá mức dễ thấy, bọn họ cũng không có sức chiến đấu gì.
“Ta đã lập kế rõ ràng với Tần Man, hắn sẽ chờ ta.” Trình Đại Lôi nói: “Thật sự không được, ta sẽ giết Thích Kế Quang, khiến Ngư Long Vệ như rắn mất đầu, kéo thêm ba năm ngày hẳn là không có vấn đề gì.”
Trình Đại Lôi đã quyết ý quy ẩn, chắp tay nhường gia nghiệp vất vả dốc sức làm ra trong tay cho người. Cũng nói rõ với Thích Kế Quang, Thích Kế Quang nếu thật sự không biết điều, như cũ uy hiếp hắn, Trình Đại Lôi cũng không ngại ở trên vùng thảo nguyên này đại triển quyền cước.
Bản thân Trình Đại Lôi có mưu tính trong lòng, tính tới tính lui cuối cùng này năm ngày là quan trọng nhất. Chỉ cần bản thân có thể thành công hội họp với Tần Man, Lý Hành Tai không nhận cũng phải nhận.
Đêm đó Trình Đại Lôi vẫn luôn lo lắng đề phòng, trong lòng cũng hiểu rõ, một khi chạy không thoát, mình từ chết giả biến thành chết thật.
May mà một đêm bình an qua đi, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Một hàng bảy người tiếp tục lên đường, khiến Trình Đại Lôi kỳ quái chính là, phía sau cũng không có truy binh đuổi theo.
Động tác của Thích Kế Quang sẽ chậm như thế sao, hoặc là nói, hắn đã nghĩ kỹ, cho mình một con đường sống.
Có thể sống tới ngày hôm nay, Trình Đại Lôi đã hiểu không nên ôm bất cứ ảo tưởng gì đối với kẻ địch. Ngư Long Vệ vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Trình Đại Lôi ngược lại treo một cục đá. Tựa như bình yên trước bão táp, giờ phút này an tĩnh là vì ấp ủ công kích có lực rất mạnh.
Đêm xuống, Trình Đại Lôi không giống như đêm qua dừng lại nghỉ tạm, ngược lại suốt đêm lên đường, không muốn cho Ngư Long Vệ bất cứ cơ hội gì.
Đi được đến khoảng canh hai, trong cánh đồng bát ngát phía trước đột nhiên vang lên một tiếng ngựa hí.
Trình Đại Lôi bỗng nhiên ghìm ngựa dừng lại, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ cảm thấy ở bụi cỏ phía trước có hung thú đang mai phục.
Đám người Lưu Phát Tài dường như cũng cảm nhận được cái gì, dừng lại ở phía sau Trình Đại Lôi.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười dữ tợn, Trình Đại Lôi theo bản năng nắm chặt Thất Phu Kiếm.
Chỉ thấy trong bụi cỏ phía trước xông ra một đội người, người cầm đầu lên tiếng cười dài: “Trình Đại Lôi, ta chờ ngươi đã lâu.”
Thân người này khoác Toả Tử Đại Diệp Liên Hoàn giáp, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích, ngồi một con ngựa màu mận chín.
Không phải ai khác, đúng là Lữ Bố Lữ Phụng Tiên.