Chương 1309: Nhân Lúc Người Bệnh Muốn Mạng Người
Trong lòng Trình Đại Lôi cả kinh, tức thì hiểu được.
Lúc trước phá Thành Trường An, không rõ Lữ Phụng Tiên ở nơi nào, Trình Đại Lôi cho rằng hắn đã chết ở chỗ nào đó. Nhưng quái vật như vậy, tự nhiên sẽ không dễ dàng chết, hắn thế mà quy thuận Lý Hành Tai.
Này cũng hợp tình hợp lý, đối với người như Lữ Phụng Tiên, tất nhiên không có trung nghĩa gì.
Khiến trái tim Trình Đại Lôi băng giá chính là sắp đặt của Lý Hành Tai, trong tay có vũ khí sắc bén như vậy, lại giấu mà không dùng, vì sao? Còn không phải vì giữ lại cho mình.
Lòng người dễ thay đổi, khó lường nhất. Tựa như Trình Đại Lôi rõ ràng đã quyết tâm quy ẩn, nhưng vẫn hạ một nước cờ ở Kinh Châu. Lý Hành Tai cũng chưa chắc nhẫn tâm đẩy Trình Đại Lôi đi tìm chết, nhưng vẫn vì Trình Đại Lôi chuẩn bị một chiêu sát thủ.
Chuyện quá khứ sợ đã tan thành mây khói, Trình Đại Lôi vẫy vẫy tay, giống xua tan cái gì.
“Ta tưởng ngươi đã chết rồi.”
“Ta chưa giết ngươi thì sao mà chết được.”
Lữ Phụng Tiên nghiến răng nghiến lợi, thù hận quá khứ đều nảy lên trong lòng. Đặc biệt là nhìn Điêu Thuyền phía sau Trình Đại Lôi, càng là tức sùi bọt mép, mở miệng hô to:
“Trình Đại Lôi, trả lại thiền muội cho ta.”
Ải phong tình vĩnh viễn là mộ của anh hùng, nếu có thể kiềm chế trước mặt mỹ nhân, Lữ Phụng Tiên cũng sẽ không liều mạng muốn giết chính mình. Nhưng nếu chính mình có thể kiềm chế trước sắc đẹp như Điêu Thuyền, sợ bản thân cũng sẽ khinh thường chính mình.
Thiên hạ có thể cho, nữ nhân không thể nhường.
Trình Đại Lôi ấn kiếm xuống, trên mặt đồng thời nở một nụ cười dữ tợn: “Đến!”
Mọi người đều là quái vật, không cần biết thật giả, chỉ cần nhìn xem ai ác hơn.
Lữ Phụng Tiên chờ trận chiến này lâu lắm rồi, lập tức phóng ngựa chạy lại. Trong đêm đen có trăng sáng trên cao, chiếu sáng khuôn mặt dữ tợn của cả hai.
Hai quái thú cuối cùng cũng lao vào đánh nhau, chung quanh Ngư Long Vệ vẫn chưa ra tay, bọn họ hình như đều chờ mong một trận chiến này.
Trình Đại Lôi đã vận dụng man lực trong cơ thể, đối thủ hôm nay không đơn giản, Trình Đại Lôi đương nhiên sẽ không giấu bất cứ thứ gì.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không hề chiếm được lợi thế. Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên dứt khoát mạnh mẽ, có thể nói kín không góc chết. Trình Đại Lôi xuất kiếm tuy rằng nhanh, lại không ép sát hắn được, không có cách tạo uy hiếp cho Lữ Phụng Tiên.
Trong lòng Trình Đại Lôi âm thầm kinh ngạc, giao thủ mới biết Lữ Phụng Tiên lợi hại. Cảnh giới của người này, sợ đã tiến vào xuất thần nhập hóa. Lấy năng lực của Trình Đại Lôi trước mắt cũng không phải đối thủ của hắn. Miễn cưỡng có thể chống tới hiện tại, đối với Trình Đại Lôi mà nói đã cực kì không dễ dàng.
Trình Đại Lôi không thể không thu kiếm đổi rìu, đối với đối thủ như vậy, chỉ bằng tiểu xảo công phu trên giang hồ là không làm gì được hắn.
Cao thủ đánh nhau, ranh giới thắng bại chỉ cách nhau một tấc.
Trong lòng Lữ Phụng Tiên cũng có kiêng kị Trình Đại Lôi, đánh tới hiện tại, hắn cũng không thể chiếm được lợi thế gì trước mặt Trình Đại Lôi.
Cũng chính là lúc Trình Đại Lôi trao đổi binh khí, hắn phát hiện một tia sơ hở.
Vốn không nên lộ sơ hở ở trước mặt loại người như Lữ Phụng Tiên, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Phương Thiên Họa Kích trong tay lượn đầu vung xuống, vừa lúc đánh vào lỗ hổng của Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi giờ phút này vừa mới nắm cán rìu, hoàn toàn không kịp ngăn cản. Hơn nữa chỉ bằng sức lực mà nói, hắn cũng không là đối thủ của Lữ Phụng Tiên.
Nhiều năm chém giết trên chiến trường khiến Trình Đại Lôi có năng lực phản ứng hơn người. Hắn cầm binh khí nhảy vọt về sau, nhảy khỏi lưng ngựa.
Tọa kỵ không phải của Trình Đại Lôi mà vừa mới thu được, bị Lữ Phụng Tiên một chiêu đánh ngã trên mặt đất, Trình Đại Lôi lại thoát được một đường sống sót.
Nhìn Lữ Phụng Tiên cưỡi con ngựa lớn, đáy mắt Trình Đại Lôi lộ ra một tia sợ hãi: Một mình khó có thể chiến thắng một tên quái vật.
“Đi.”
Trong miệng Trình Đại Lôi rống lên một tiếng, cùng với đồng bọn của mình hội họp. Đánh với Lữ Phụng Tiên, khả năng Trình Đại Lôi có thể thắng hắn một bậc nhờ công phu khinh thân.
Hắn cùng Điêu Thuyền cưỡi chung một ngựa, Quỷ Diện rìu trong tay mở đường, miễn cưỡng trảm mở một con đường sống.
Lữ Phụng Tiên thấy một màn như vậy, không nén được lửa giận thiêu đốt. Tuy rằng Trình Đại Lôi thất bại thảm hại ở trước mặt mình, nhưng chính mình cũng không đạt được mục đích. Đã không giết được Trình Đại Lôi, cũng không đoạt lại được Điêu Thuyền.
“Đuổi theo.”
Hắn ra lệnh một tiếng, lệnh cho binh lính triển khai đuổi giết Trình Đại Lôi. Chính hắn càng là đầu tàu gương mẫu, vung Phương Thiên Họa Kích gắt gao theo sau Trình Đại Lôi.
Nửa đêm canh ba, Trình Đại Lôi cũng không rõ phương hướng, chỉ biết chạy trốn về phía trước.
Phía sau, truy binh càng ngày càng gần, Lữ Phụng Tiên cắn chặt không bỏ, xem ra tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi đã cùng hắn giao đấu một lần, trong lòng hiểu rõ chính mình thắng không nổi đối phương. Nếu bị đối phương đuổi giết, lại chém giết một hồi, sợ chính mình chỉ còn đường chết.
Lữ Phụng Tiên đã lộ rõ sát khí trong mắt, trong miệng nhịn không được rống to: “Trình Đại Lôi, nạp mạng cho ta.”
Trình Đại Lôi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, phảng phất Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên đã bổ nhào vào mặt.
Chính lúc này, bỗng có một tiếng hô thật lớn, giống như quái vật thò đầu ra từ giữa địa ngục.
Chỉ thấy một bóng đen vô căn cứ xông tới, một đầu đâm bay tọa kỵ của Lữ Phụng Tiên, bảo vệ ở trước mặt Trình Đại Lôi, phát ra hơi thở thô nặng.
Đúng là Hắc Ngưu của Trình Đại Lôi, ở thời khắc quan trọng, nó đột nhiên xuất hiện, cứu Trình Đại Lôi một mạng.
Hắc Ngưu đã có tính người, chia ly với Trình Đại Lôi ở núi Thanh Ngưu, một đường theo hơi thở của Trình Đại Lôi đi đến nơi đây, vừa đúng lúc xuất hiện vào giờ phút này.
Trong lòng Trình Đại Lôi nhẹ nhàng thở ra, tung người lên lưng Hắc Ngưu, Hắc Ngưu cũng không kiềm được hưng phấn, bốn chân đào đất, phát ra từng tiếng rống to.
“Giết!”
Trình Đại Lôi nhào qua phía Lữ Phụng Tiên mất đi tọa kỵ, hiện tại đúng là nhân lúc người bệnh muốn mạng người.