Chương 1321: Ác Mộng Tra Tấ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,902 lượt đọc

Chương 1321: Ác Mộng Tra Tấ

Trong khoảng thời gian này, hắn luôn bị ác mộng tra tấn, tiếp tục như thế, sợ rằng Trình Đại Lôi còn chưa xuất hiện, hắn sẽ tự dọa chết mình.

"Bệ hạ, long thể của ngài quan trọng hơn, ngài vẫn nên để ý nhiều hơn chút?"

Lý Hành Tai vô lực phất phất tay, hắn quá mức để ý, mới có thể ăn không ngon, ngủ không yên như thế.

"Tìm được người trẫm sai ngươi tìm chưa?"

Tống Du Cừ gật đầu, bẩm báo: “Thuộc hạ âm thầm phái nhân thủ, thay bệ hạ chiêu mộ được mười vị giang hồ hảo hán, hiện giờ đang chờ chỉ thị ở trước điện, bệ hạ có muốn gặp bọn họ luôn không.”

Lý Hành Tai hơi nghiêng người: “Có tin tưởng được bọn họ không?”

Tống Du Cừ đáp: “Thuộc hạ đã cẩn thận điều tra lai lịch của bọn họ, đều là người trong giang hồ, không liên quan gì đến Trình Đại Lôi, bọn họ cũng nguyện ý vì bệ hạ mà làm việc.”

Lý Hành Tai cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nói: "Vẫn là đừng để bọn họ gặp trẫm, ngươi dẫn bọn họ đến Diễn Võ trường trong cung, trẫm âm thầm xem bản lĩnh của bọn họ.”

Tống Du Cừ lập tức dẫn binh, sau khi chuẩn bị kĩ càng, lại tới mời Lý Hành Tai. Làm như vậy tự nhiên rất phiền toái, nhưng vì lo lắng cho an toàn của Lý Hành Tai, cũng không thể coi là phiền toái được.

Tống Du Cừ hiện tại đã biết chuyện của Lý Hành Tai và Trình Đại Lôi, tuy rằng hắn cũng không ủng hộ Lý Hành Tai đuổi cùng giết tận Trình Đại Lôi. Nhưng sự tình đã như thế, hắn cũng không thể không vì Lý Hành Tai mà suy nghĩ.

Thăm thú tam sơn ngũ nhạc, ngóng chuyện hào kiệt thế gian, trong khoảng thời gian này, vì Lý Hành Tai tìm được mười vị giang hồ hảo hán.

Lý Hành Tai trốn ở trên lầu các, thông qua cửa sổ xem tình hình trên sân diễn, Tống Du Cừ đứng ở bên cạnh hắn.

Chỉ thấy bộ dáng mười người này vô cùng kỳ lạ, đủ mọi loại trang phục, vì đã quen với tác phong chỉnh tề của quân ngũ, Lý Hành Tai có hơi không quen với phong cách tạp nham của bọn họ.

"Cho bọn họ phô bày bản lĩnh, xem võ nghệ của họ như thế nào." Lý Hành Tai nói.

Tống Du Cừ gật đầu hạ lệnh, lên đầu tiên là một hòa thượng. Tống Du Cừ nói: “Hòa thượng này là thuộc hạ phát hiện trong một tòa miếu nhỏ ở tây nam, pháp hiệu Thanh Thạch, người này sinh sống trong miếu từ nhỏ, không xuống núi một bước, tu được một thân công phu đao thương bất nhập.”

Hòa thượng Thanh Thạch đứng ở giữa võ trường, mười tên thị vệ trong cung đồng thời ra tay với hắn, hòa thượng này không né không tránh, đao của thị vệ cứng rắn chém vào trên người hắn.

Lý Hành Tai lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy hòa thượng này không bị thương, từng nhát đao chém lên người hắn giống như chém vào tảng đá vậy.

Hắn chắp hai tay lại nói một tiếng phật hiệu, đưa tay đoạt lấy một lưỡi đao, lộp bộp một tiếng, bẻ thành hai đoạn.

Lý Hành Tai thở phào nhẹ nhõm, nói: “Giữ lại người này.”

Tiếp theo có một đạo sĩ bước lên, Tống Du Cừ nói: “Đạo sĩ pháp hiệu Thông Huyền, có một thân công phu xuất thần nhập hóa khinh thân.”

Chỉ thấy đạo sĩ này cầm phất trần trong tay, đứng tại chỗ ngược lại có chút tiên phong đạo cốt. Hắn bỗng nhiên bay khỏi mặt đất, thân thể xoay chuyển ở trên không trung, lại dọc theo cột cờ ở trung tâm võ trường phi thẳng lên.

Tiếp theo hai chân hắn vững vàng chạm mặt đất, hô hấp ổn định, mặt không biến sắc.

Lý Hành Tai nhìn về phía Tống Du Cừ, hài lòng gật đầu: Tống Du Cừ này làm việc đáng tin cậy hơn Thích Kế Quang nhiều.

Những người còn lại cũng lần lượt triển khai võ nghệ, Tống Du Cừ thật vất vả chiêu mộ được những người này, mỗi người đều có những tuyệt kỹ đặc biệt.

Có một nữ nhân, tên gọi là Hồng Tuyến, tinh thông ám sát.

Có một thợ săn, từ nhỏ lớn lên trong núi, làm bạn với hổ dữ lợn rừng, động tác nhanh nhẹn, có tài bắn cung bách phát bách trúng.

Có một tráng hán, xuất thân làm nghề gánh bao tải trên bến tàu Giang Nam, lực lưỡng vô cùng, sức hai tay mạnh bằng ngàn quân.

......

Đối với những người còn lại mà Tống Du Cừ tìm được, Lý Hành Tai vẫn vô cùng hài lòng. Cuối cùng chỉ còn lại một tên ăn xin, quần áo của hắn rách nát, trên thắt lưng treo một cái hồ lô rượu, trông rất giống một tên phế vật.

“Hắn có bản lĩnh gì?” Lý Hành Tai hỏi.

Tống Du Cừ truyền lệnh cho hắn thể hiện bản lĩnh. Hiệu lệnh vẫn luôn được truyền xuống, truyền đến bên tai tên ăn xin này.

Đến lúc này, hắn mới lắc lư bước lên, nhìn bước chân lảo đảo, hẳn là say rượu chưa tỉnh.

Lý Hành Tai nhíu mày: Người này có đáng tin cậy không?

Người này ngáp một tiếng, trong tay cầm một cây gậy trúc xanh, chỉ vào chín người khác nói: “Các ngươi cùng lên đi.”

Đám người này đều là do Tống Du Cừ trăm phương nghìn kế mời chào tới, chịu rời giang hồ vào triều đình, tự nhiên đều có ý định muốn tranh danh đoạt lợi. Hiện nay thiên tử đang ở cách đó không xa, mỗi người đều không có ý định giấu diếm, đều muốn thể hiện bản lĩnh một cách tốt nhất.

Tên ăn mày này càn rỡ như vậy, mọi người không ngại cho hắn thấy chút bản lĩnh của mình. Xưa nay văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, tính tình giang hồ chính là nhìn nhau không quen. Nếu vừa không hợp đã ra tay giết người thì cũng là chuyện thường tình.

Ra tay đầu tiên với hắn chính là Hồng Tuyến nữ, thân thể nàng nhanh nhẹn hơn lúc trước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người ăn xin.

Chỉ nghe ba một tiếng, cây gậy trúc đã gõ lên mặt nàng, trên mặt liền xuất hiện một vết đỏ.

Vừa động lại bị đánh lần nữa, hai vệt đỏ giao nhau trên mặt, trông rất là buồn cười.

Lý Hành Tai vốn không để ý lắm, trong nháy mắt tinh thần liền tỉnh táo, quả nhiên là chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Bộ dáng người ăn xin này trông không ra làm sao, ngược lại bản lĩnh xuất quỷ nhập thần như vậy.

Tên ăn mày lùi lại một bước, cây gậy trúc gõ lên đầu gối của Hồng Tuyến nữ, nàng quỳ xuống, trên mặt vừa hổ vừa thẹn, lúc muốn đứng lên, đỉnh đầu lại bị gõ trúng một cái.

Cái gọi là chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Lời này quả thật là không sai, ánh mắt Hồng Tuyến nữ kia tối sầm, hai tay cầm đoản đao định chống đỡ, nhìn thế nào cũng thấy là một cao thủ khí phái, nhưng trước mặt người xin ăn kia, nàng không đánh được một đòn ra hồn.

Sau ba chiêu hai thức đã cuốn nàng vào tiết tấu của mình. Vẻ mặt không vội vàng cũng không nóng nảy, động tác không chút hoang mang, nhàn nhã như đi bộ bình thường, lại đánh cho Hồng Tuyến nữ không còn tí sức lực nào để chống đỡ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right