Chương 1322: Trương Bạch Hạc
Hồng Tuyến nữ vừa ngượng vừa thẹn, công kích phát ra càng thêm cay nghiệt, chỉ hy vọng có thể lấy lại được chút mặt mũi trong trận đấu này.
Nhưng nói thì dễ hơn làm, nàng càng dùng sức, liền càng thêm phần mất mặt, đến bây giờ, nàng vẫn không thể đánh đấm ra trò.
Mấy người khác ở trên sân cũng có chút không kiềm chế nổi. Người chủ động xông lên trước chính là tráng hán khổ lực kia, hắn dùng một cái đòn gánh, ỷ vào sức mạnh cơ bắp cầm đầu đánh tới.
Cây gậy trúc trong tay người ăn xin vừa di chuyển, gõ lên lông mày hắn, thân thể đã lùi bước tránh đi.
Mặc kệ là như thế nào, Hồng Tuyến nữ lại nhìn thấy khoảng trống, tay cầm song đao, nhanh chóng chém liên hoàn về phía người ăn xin.
Dù vậy, cũng không tạo được uy hiếp gì cho người ăn xin. Bước chân của hắn rời rạc, lại hết lần này tới lần khác có thể né tránh được hai người liên thủ tấn công, cây gậy trúc trong tay trong lúc vô tình được vung ra, nhưng luôn có thể đánh trúng điểm yếu của đối phương.
Kết cục của mấy người còn lại cũng không tốt hơn là mấy, mọi người cùng nhau hợp lực bao vây lấy người ăn xin. Cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, người tấc công càng nhiều, người ăn xin lại càng thể hiện sự thong thả. Trong sân nhìn hoa cả mắt, đã không thể thấy rõ diễn biến cụ thể của cuộc chiến, chỉ nghe được những tiếng bang vang vọng, cây gậy trúc trong tay không biết đã được vung ra bao nhiêu lần, đánh trúng được bao nhiêu người.
Chờ tới khi trận chiến khốc liệt này ngừng lại, chỉ thấy Hồng Tuyến nữ đã thở hồng hộc, trên mặt đều đầy những vết thương, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Mà khoảng cách với người ăn xin cứ như dài ra, sắc mặt của hắn không thay đổi, giống như chỉ là đang tản bộ buổi sáng vậy.
Hắn lấy thực lực của bản thân đánh bại tất cả mọi người cùng liên thủ. Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của hắn, quả thật là nhìn không ra. Có điều, thực lực của hắn là thật, ngoia5 hình ra sao cũng không ảnh hưởng gì.
Tống Du Cừ lại nhẹ nhàng lắc đầu, hắn xuất thân thế gia, từ nhỏ lăn lộn trong quan trường, thứ được dạy chính là thu phục đùa bỡn lòng người. Cách tên ăn mày này thể hiện đã chứng minh thực lực của hắn, dùng người khác để khoe tài. Thế nhưng, điều này cũng làm hắn đắc tội với tất cả mọi người, ngày sau ở cùng nhau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, những người khác cố tình ngáng chân, ngươi sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
Thật không biết làm người.
"A Di Đà Phật."
Hòa thượng Thanh Thạch vẫn không ra tay đọc phật hiệu, nói: “Thiên hạ to lớn, võ đạo không bờ, chúng ta không học cùng thời, cũng không chia cao thấp. Xin để bần tăng thay chư vị giang hồ đồng đạo lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
Tống Du Cừ nhẹ nhàng ồ một tiếng, hòa thượng này ngược lại là biết làm người. Những lời này của hắn chính là gộp mình vào nhóm bọn người Hồng Tuyến nữ, cũng thay bọn họ giữ lại chút thể diện.
Không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một người, quả nhiên là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một người được. Hòa thượng này mày rậm mắt to, bộ dáng đắc đạo cao tăng, cũng không nghĩ tới trình độ học vấn lại cao như vậy.
Chỉ là không biết, bản lĩnh trên tay ra sao.
Người ăn xin ngáp một tiếng, đi tới gần, nhìn như không chút để ý, lúc ra tay lại tăng thêm vài phần khí lực. Liên hoàn mấy chiêu đều rơi vào điểm yếu của hòa thượng Thanh Thạch.
Hòa thượng Thanh Thạch không làm ra bất kỳ động tác né tránh nào, đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm. Rõ ràng là tấn công của người ăn xin không gây hại cho hắn.
Người ăn xin nhíu mày, nhận ra hắn đã đụng trúng kẻ khó chơi. Võ đạo sâu không lường được, đế quốc tàng long ngọa hổ, mình đúng là sơ suất.
Hòa thượng tạo thành hình chữ thập, nói: “Cũng mời thí chủ lĩnh giáo quyền cước của hòa thượng.”
Miệng cười rất rộng, giống như một lão tăng trong lòng đầy lương thiện. Nhưng khi ra tay, khí chất toàn thân thay đổi, giống như mãnh hổ xuống núi.
Hòa thượng không sử dụng binh khí, thân thể hắn ngày ngày rèn luyện chính là thứ vũ khí lợi hại nhất của hắn. Hai tay đẩy về phía trước, thế ngồi đồng tử mở cửa, qua một chiêu này, có thể nhìn ra được hắn ngày đêm khổ luyện, võ đạo đã đạt đến trình độ hoá cảnh.
Người ăn xin không thể không trốn, muốn nghiêng bước để né tránh đòn, nhưng nắm đấm của hòa thượng kia sau khi đánh ra đột nhiên có sự biến đổi, bắt được một góc áo của hắn, muốn kéo hắn đến trước mặt.
Người ăn xin không thể né tránh được, hắn đã mất đi trọng tâm, cao thủ tranh chấp, đây chính là sơ hở trí mạng. May mà hắn cũng đáng mặt sống một đời tông sư, ở thời điểm nguy cấp liền đưa ra một chưởng.
Thế tới mãnh liệt, cũng không chút lưu tình.
Hòa thượng không thể không chú ý phòng bị, hai tay đặt trước ngực, sau đó đẩy về phía trước.
Một âm thanh lớn vang lên, lòng bàn tay của hai người đụng vào nhau, mỗi người lùi lại ba bước, biểu hiện trên mặt cũng không mấy dễ chịu.
Hòa thượng cũng ý thức được mình ở hạ phong. Đối phương huy động gậy trúc xuất thần nhập hoá, nhưng cũng không có nghĩa là người ăn xin chỉ biết dùng gậy trúc, mà là chỉ cần dùng gậy trúc cũng đủ để thu thập những người khác.
Mình khổ luyện rèn giũa bản lĩnh, khí lực trên người tự nhiên cũng không kém. Nhưng mình mạnh, tấn công kẻ yếu hơn mà vẫn không chiếm được ưu thế, đây chính là thua.
Hòa thượng hít sâu một hơi, chắp tay trước ngực nói: “Đã lĩnh giáo.”
Người ăn mày cũng thu nét hoang dã trên mặt, ôm quyền chắp tay: “Đã nhường.”
Trên gác mái, Lý Hành Tai khẽ gật đầu, hỏi: “Tên của tên ăn mày này là gì?”
"Trương Bạch Hạc." Tống Du Cừ nói: “Người này có lai lịch thần bí, thuộc hạ là ở Giang Nam tìm được hắn, lai lịch của hắn rốt cuộc là gì, thuộc hạ cũng không có điều tra rõ ràng. Giữ lại hay không giữ lại, còn phải xem ý kiến của bệ hạ?”
"Thần Long thấy đầu không thấy đuôi mà, phàm là cao thủ thì đều như vậy." Lý Hành Tai nói: "Giữ lại bọn họ đi, cho bọn họ chức quan gì đó, ở lại hoàng cung bảo hộ trẫm. Có điều, chi tiết về lai lịch của bọn họ, nhất định phải điều tra cho rõ ràng.”
"Thuộc hạ hiểu rõ, lập tức bắt tay vào làm."
Mười người này đã thể hiện bản lĩnh riêng của bản thân, mỗi người đều có thực lực không kém cạnh nhau là bao, có mấy người đã có thể coi là một thế hệ tông sư. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này, cũng không cách nào đổi được sự tôn trọng của Lý Hành Tai.