Chương 145: Chết Dưới Tay Sơn Tặc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 406 lượt đọc

Chương 145: Chết Dưới Tay Sơn Tặc

Hô Di Lặc nghiến răng, cố lấy lại hơi thở, đột nhiên nắm lấy chiếc rìu và vung nó về phía Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi dùng kiếm chém đứt lìa bàn tay phải của hắn ta.

Trận chiến giữa Tần Man và Lâm Thiếu Vũ đã sắp được định đoạt, sau khi Triệu Tử Long tham chiến, cục diện càng rõ ràng hơn. Từng người một, có người bị đẩy xuống ngựa, Tần Man ra tay cực kỳ nặng nề, những người qua tay hắn nếu không chết thì đều bị trọng thương.

Thấy tình hình bên Hô Di Lặc nguy cấp, bọn người Xích Hổ liều mạng lao vào nhưng không thể lao qua bức tường sắt do bộ ba Tần Man dựng lên.

"Tiểu Vương Tử!"

"Tiểu Vương Tử!"

Khóe mắt bọn người Xích Hổ như muốn nứt ra, lớn mạng hô lên.

Trình Đại Lôi mắt điếc tai ngơ, mũi kiếm chĩa vào ánh mắt của Hô Di Lặc, trong mắt Hô Di Lặc vẫn còn đầy lửa giận, muốn nuốt chửng da thịt Trình Đại Lôi.

"Nhìn ngày này của ngươi ..." Trình Đại Lôi dùng kiếm chỉ vào bầu trời, thật lâu mới thở dài: "Trời cao bao nhiêu.”

"Nhìn mảnh đất này..." Trình Đại Lôi một kiếm chỉ vào trên mặt đất: "Tuyết trên mặt đất trắng thế nào.”

"Ngươi nhìn lại chiếc rìu này..." Trình Đại Lôi trả thanh kiếm vào vỏ và nắm lấy chiếc rìu trên mặt đất.

Hô Di Lặc đã nói nên lời, chỉ có thể thì thào bằng một giọng rất yếu ớt: "Rìu, rìu của ta…Chiến rìu phong bạo của ta…”

Trình Đại Lôi cầm cán rìu bằng cả hai tay, máu chảy theo lưỡi rìu xuống đất rồi rơi xuống tuyết.

"Mẹ nó, đây là rìu của lão tử!”

Trình Đại Lôi hét lên một câu, mạnh mẽ vung rìu xuống, ngay lúc Hô Di Lặc còn chưa kịp nhắm mắt, đã chặt đứt đầu hắn.

Máu từ bên trong lồng ngực phun trào ra, rơi xuống mặt đất phủ đầy tuyết và quần áo của Trình Đại Lôi.

Bầu trời cao, tuyết trắng, chiếc rìu này là của tôi.

Đây là tất cả sự thật, không nên nghi ngờ.

Đầu lăn lông lốc, vẽ một đường máu dài trên trên nền tuyết trắng.

"Rống!"

Bọn người Xích Hổ cùng Dã Đức khác rống to, liều mình muốn lao vào Trình Đại Lôi. Có Tần Man và Triệu Tử Long ở đầu cầu, những người này lao tới như đàn kiến lao về phía quả cầu lửa. Nhưng họ vẫn tiến về phía trước mà không hề do dự.

Hai thanh thiết thương quét ngang, mũi thương đi chỗ nào, chỗ đó liền huyết hoa nở rộ.

Kết quả cuối cùng.

Chết.

Không ai trong số Hô Di Lặc và băng nhóm của hắn ta trốn thoát và giữ được mạng sống, tất cả đều chết ở đầu cầu, xác chết rải rác khắp nơi, hết thảy đều là những vết thương trí mạng.

Có tiếng vó ngựa, Lục Hanh lúc này mới dẫn đầu một đoàn người xông tới, cách cầu đá năm mươi bước thì đột nhiên dừng lại.

Hô Di Lặc thực sự đã bị Trình Đại Lôi giết chết!

Tiểu vương tử danh tiếng nhất trong Bắc Man bộ, con sói con lạnh lùng sắp gầm thét khắp nơi, thực sự đã chết ở đây.

Chết trong tay một sơn tặc.

Trình Đại Lôi một thân đẫm máu đứng ở đó, tuyết dưới chân trắng bệch đến mức làm lộ rõ bao nhiêu vết máu trên khuôn mặt đỏ bừng.

Hắn bỗng nhiên nhếch miệng, cúi người xuống và nhặt cái đầu trên mặt đất lên. Lục Hanh cảnh giác nhìn đối phương, trong tiềm thức nắm chặt thanh đao ngắn trên người.

"Lục tướng, đưa ngươi."

Cái đầu bay vụt qua không trung và lăn ra trước vành móng ngựa của Lục Hanh. Hô Di Lặc vẫn còn vẻ dữ tợn, nhưng bây giờ hắn ta đã ở một nơi khác.

Lục Hanh sửng sốt một hồi.

Nhung tộc năm nào cũng phạm tội, đốt phá, giết chóc và cướp bóc. Với tư cách là người bảo vệ biên cương, Lục Hanh thường xuyên đối đầu với họ, nhưng hắn thua nhiều hơn thắng, nói thẳng ra, trước nay hắn chưa bao giờ thắng.

Nhưng hôm nay, mười mấy thi thể cùng với cái đầu của một tiểu vương tử cũng đủ nâng cấp Lục Hanh lên một bậc. Thiết thực mà nói, hắn có thể nhận được phần thưởng là hàng nghìn mẫu đất màu mỡ.

"Này, đi thôi!"

Trình Đại Lôi hô to, những người khác chạy theo, họ nhanh chóng biến mất khỏi vùng tuyết rộng lớn.

Hôm nay, nếu Triệu Tử Long không xuất hiện kịp thời, trại Cáp Mô sẽ hoàn toàn thất bại. Trình Đại Lôi cảm thấy rằng tất cả công lao nằm ở y, nếu không triệu hồi y vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thì làm sao hắn có thể trở mình theo chiều gió. Tất nhiên, ở trong mắt người khác, không phải ai cũng nghĩ như vậy.

Theo Triệu Tử Long tự chính mình nói, y họ Triệu, tên Long, chứ chẳng dám gọi là Triệu Vân. Từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên ở Trương gia, cùng ba người Lưu Quan Trương thân như huynh đệ. Nhất là đối với Lưu Bi, hết sức sùng bái.

Trình Đại Lôi sờ cằm, bất kể nhìn thế nào, hắn đều cảm thấy Lưu Bi cùng miêu tả mặt đẹp như tranh vẽ, phong tư tiêu sái giống nhau ở chỗ nào.

Chẳng lẽ nhân cách quỷ quái này lại có mị lực như thế sao.

Lần này biết Lưu Quan Trương tới trại Cáp Mô để vào rừng làm cướp, cố ý đến đây tìm nơi nương tựa...Thế nhưng Lưu Bi.

Trình Đại Lôi thoáng im lặng.

Mọi người đều rất biết ơn Triệu Tử Long, đặc biệt là Tần Man và Lâm Thiếu Vũ. Tất cả mọi người đều là người tập võ, nhìn thấy Triệu Tử Long còn trẻ như vậy, trong lòng mọi người đều là hâm mộ.

Ngược lại, Lâm Thiếu Vũ, thiếu niên du hiệp trẻ tuổi, lại lộ ra chút yếu thế.

“Triệu huynh đệ, hôm nay cảm ơn ngươi đã cứu mạng, nếu không, chúng ta thật sự không đối phó được.” Tần Man.

“Việc làm dũng cảm sợ gì sống chết.”

“Không ngờ tuổi còn trẻ, lại có thể thương pháp tốt như vậy, ngươi làm như thế nào?” Lâm Thiếu Vũ.

"Lòng không mang sợ hãi, mới có thể bay lượn trên bầu trời.”

“Tứ đệ nhà ta chính là gan lớn, chẳng qua là chỉ mười mấy người, dù có ngàn vạn binh mã cũng dám xông vào.” Trương Phì tự hào nói.

“Thương kiếm như sấm sét, soi một thân dũng cảm.”

Ồ!

Trình Đại Lôi cưỡi ngựa nhìn lại Triệu Tử Long, hắn luôn cảm thấy lời nói của thiếu niên này có chút vừa lạ vừa quen.

Triệu Tử Long giật ngựa từ Hô Di Lặc, vào lúc này, Trình Đại Lôi cũng đang chặn ngựa của y, y ngẩng đầu lên và nhìn Trình Đại Lôi.

"Xin lỗi, ngươi cản đường rồi.”

"..." Trình Đại Lôi.

Hóa ra đứa nhóc này lại có thể nói ra mấy lời thoại tử kỷ, ngoài trừ thẩm mỹ quan bên ngoài sụp đổ, đầu óc cũng có chút…không được bình thương đi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right