Chương 146: Kỵ Binh Của Nhung Tộc
Ngựa đã đi một quãng đường dài, để lại một chuỗi dấu móng ngựa trên tuyết.
Trình Đại Lôi trên đường cưỡi ngựa về trại Cáp Mô, cũng không tham dự vào mấy câu chuyện phiếm của đám người bên cạnh, trong đầu hắn lúc này không ngừng xuất hiện lại tình cảnh chiến đấu với bọn người Hô Di Lặc.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Nhung tộc quả nhiên là thiên hạ vô song.
Hôm nay, Trình Đại Lôi đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của mấy ký tự này, không khỏi suy nghĩ: Nếu Nhung tộc lại xâm lược đế quốc như cách đây ba mươi năm, đế quốc hiện tại sẽ chống lại kỵ binh của Nhung tộc như thế nào đây?
Giờ khắc này, Trình Đại Lôi đã bước vào lĩnh vực tư duy của những người lính đế quốc.
Cuộc chiến tranh ba mươi năm trước là một nỗi ô nhục đối với binh lính của toàn bộ đế quốc. Trong cuộc chiến đó, những binh lính của đế quốc đã biết được nỗi kinh hoàng của kỵ binh Nhung tộc. Sau thất bại đau đớn đó, vô số người đang nghĩ cách chống lại kỵ binh của Nhung tộc?
Một số người chủ trương thành lập một phương trận bộ binh và sử dụng binh lính thiết giáp hạng nặng để chống lại sự tấn công của kỵ binh Nhung tộc.
Một số người chủ trương giữ thành, Nhung tộc dù giỏi tấn công nhưng lại không có trang bị để công thành.
Cũng có người chủ trương lấy kỵ đối kỵ... nhưng trong đế quốc không có ngựa tốt cũng như người có kỹ năng tốt.
...
Những phương pháp này hữu ích nhưng cũng có hạn chế, sẽ không cho phép đế quốc giành được ưu thế trong quá trình Nhung tộc xâm phạm biên giới hết năm này qua năm khác.
Cho đến nay, đế quốc không có cách nào hiệu quả để chống lại kỵ binh của Nhung tộc.
Hôm nay thật may là Triệu Tử Long đã xuất hiện kịp thời, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc. Mặc dù Triệu Tử Long không phải là Triệu Vân, nhưng tiềm năng của cậu ta về sau phải đặt đến truyền thuyết, ít nhất cậu ta cũng là một phiên bản mô phỏng chất lượng cao của Triệu Vân.
Bây giờ đã có phiên bản của Triệu Vân, thì chưa chắc sau này sẽ không có phiên bản của Lữ Bố, phiên bản của Gia Cát, Phủ Điền hệ Phiền Lê Hoa… mà câu hỏi đặt ra trước mắt hắn là làm thế nào để triệu hồi họ.
Một nhóm bảy người đi trên đường, Trình Đại Lôi từ trong tay lấy ra một cuốn bí tịch, ném cho Trương Phì.
"Ầy, cho ngươi."
Trương Phì sửng sốt khi cầm lấy, thấy trên bìa bí tịch ghi ba chữ: “Tam thương”.
“Đại đương gia, ngươi lấy cái này từ đâu ra?” Trương Phì sửng sốt khi cầm lấy, “Đây là học thuyết gia truyền của nhà họ Trương bọn ta, nhưng sau đó đã bị thất lạc.”
"A, ngươi chưa nghe chuyện ta được thần tiên truyền nghề sao?”
Quyển bí tịch này đương nhiên là Trình Đại Lôi rút thưởng mà có được, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho Trương Phì. Trình Đại Lôi đã xem qua một lần, bên trong quyển bí tịch này ghi chép mấy chiêu võ thuật: Nhất Thủ Mâu Thống Thiên, Nhất Thủ Mâu Trát Địa, Nhất Thủ Mâu Cản Trư.
Tuy nhiên chiêu thức đơn giản, tên cũng ngu xuẩn, vậy mà bí tịch lại là tuyệt thế cấp, Trình Đại Lôi nhịn không được suy nghĩ, có thể hay không, càng là võ thuật thấp thì về sau còn lợi hại.
Nhưng bản Tam Bản Phủ của mình, luôn có cảm giác kém cỏi.
Trương Phì có được bí tịch, trong thời gian ngắn có thể thăng cấp ưu tú, nhưng làm sao có thể nâng cao hiệu quả chiến đấu của bản thân mình đây.
Nếu thực sự muốn trốn vào núi và tu luyện trong mười hoặc tám năm, thì Trình Đại Lôi cũng không có thời gian đó. Lần trước cấp độ của sơn trại đã được nâng lên một bậc, hiệu quả chiến đấu của hắn cũng được nâng lên. Có nghĩa là mỗi khi nâng cấp sơn tại, mình mới có thể nâng cấp cùng với nó.
Nhưng để sơn tại cấp hai có thể nâng cấp lên cấp ba thì cần đáp ứng những điều kiện gì?
Dân số, xây dựng, hoặc một nhiệm vụ cụ thể phải được hoàn thành?
Về những điều này, hệ thống không có gợi ý gì cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm ra.
Lục Hanh đang dẫn mọi người thu dọn chiến trường.
Thương vong của quân Hương dũng vô cùng dọa người, vô số thương tích nặng nhẹ, hơn 50 người chết tại chỗ. Tuy nhiên, dù phải trả giá đau đớn như vậy thì hôm nay vẫn là một chiến thắng đáng ghi nhận.
Mười ba thi thể của Nhung tộc, bao gồm cả tiểu vương tử cao quý của Nhung tộc. Trong những trận chiến liên tục giữa thành Hắc Thạch và Nhung tộc trong nhiều năm qua, họ chưa bao giờ giành được chiến thắng đáng kinh ngạc như vậy. Phần chiến tích này có thể mang lại rất nhiều lợi thể quân sự cho Lục Hanh. Ngay cả khi hắn báo cáo về kinh đô, Hoàng thượng Đại Võ sẽ đích thân khen ngợi hắn như "Mãnh tướng của Đế quốc".
Hô lặc lặc!
Có âm thanh hỗn loạn của móng ngựa, Lục Hanh nhìn về phía bắc, chỉ thấy một mảng tốt đen kịt, số lượng khoảng một trăm người. Họ mặc áo choàng bằng vải lanh, cầm đoản đao trên tay và thốt lên mấy tiếng "Hô lặc lặc” kỳ lạ.
"Nhung Tộc, là Nhung Tộc!"
Lục Hanh quá sợ hãi, đã sớm nên nghĩ đến, Hô Di Lặc sẽ không mang mười mấy người đến cướp bóc thành Hắc Thạch, bọn họ chỉ là tiền đồn, đằng sau còn có một đội quân đông hơn.
Mồ hội lạnh trên trán lã chã rơi xuống, may mà Trình Đại Lôi giết Hô Di Lặc, nếu không, để Hô Di Lặc đạt được kế sách, thành Hắc Thạch sẽ có một trận đại họa.
"Lui, rút lui!"
Lục Hanh hét lên ngay lập tức, người người náo loạn, những người này không phải là binh lính chính quy được huấn luyện tốt, mà là một đám đông gồm các tài tử, thợ săn, võ phu, gia đinh.
Họ không biết cách rút lui một cách có trật tự.
Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được rút ngắn, khi họ còn cách nhau khoảng trăm bước, Nhung tộc đã bắt đầu bắn tên, một cơn mưa tên dồn dập bắn tới
Mấy tên cầm đao la hét, xông vào đội ngũ.
Quân Hương dũng do Lục Hanh chỉ huy không thể chịu nổi một đòn công kích này,
Cuối cùng, Lục Hanh đem theo 30 kỵ binh bỏ chạy về thành Hắc Thạch, ngay cả thủ cấp của Hô Di Lặc mà hắn liều mạng bảo vệ cũng đành phải để lại cho đối phương.
Một đội ngũ hơn 100 tên của Nhung tộc, sau một phen tàn sát, liền mang theo thi thể của Hô Di Lặc, nghênh ngang rời đi.