Chương 158: Triệu Tử Long Lên Võ Đài
Trên võ đài, La Ngân Sơn đã có được một chỗ đứng vững chắc, hắn ta sử dụng thiết roi, cái gọi là dài một tấc, mạnh một tấc, nguy hiểm một tấc, lợi dụng áp sát Tam gia trong ba bước, khiến trường thương trong tay Tam gia không thể thi triển được.
Ba chiêu về sau, Trương Tam Gia đã lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trình Đại Lôi thở dài, lấy ưu tú đấu với đỉnh cấp, tuy có thể nhất thời chiếm được tiện nghi, nhưng lại khó mà thắng được.
La Ngân Sơn càng đánh càng mạnh, chiếc roi sắt trên tay khiến hắn ta trở nên uy phong. Hóa ra cái tên lỗ mãng mặt đen này cũng chỉ có ba chiêu mãnh, về sau liền lộ ra yếu điểm. Hừ, chẳng qua là kẻ ngu xuẩn không có năng lực, hôm nay nhất định phải cho ngươi nhìn rõ, để ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Dưới chân khẽ nhúc nhích, La Ngân Sơn dùng chân linh hoạt vọt đến phía sau Trương Phì, hướng mũi nhọn của roi sắt đánh vào sau đầu.
"Nhóc con ngươi dám!"
Một tiếng quát lớn, đã thấy một thiếu niên mặc y phục trắng nhảy lên võ đài, một thương liền đem La Ngân Sơn đẩy ra xa.
Người này dĩ nhiên chính là Triệu Tử Long.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, người vây xem bên dưới liền đồng loạt xuýt xoa, còn có mấy vị tiểu thư, thiếu phụ không ngừng nháy mắt với hắn.
Ách!
Quả nhiên nhan sắc chính là chính nghĩa, Triệu Tử Long lớn lên rất tuấn tú, áo bào trắng, trường thương bạc không khỏi khiến người ta hâm mộ. Giống như loại nhan sắc này của Triệu Tử Long, đã có thể để mấy cô nương tự nguyện dùng thân báo đáp, mà đối với Trương Phì, cũng chỉ có thể đổi được kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp.
"Tam ca cứ tạm thời đứng cạnh quan sát, người này giao cho ta."
Trương Tam Gia hoảng hốt đến một thân đổ mồ hôi lạnh, nhờ có Triệu Tử Long kịp thời xuất hiện, nếu không một đòn roi đánh tới, chính mình sẽ bỏ mạng ở đây.
La Ngân Sơn chiến thắng một trận, nhất thời có chút vênh váo tự đắc, hướng Triệu Tử Long nói: "Từ đâu tới, bằng hữu của tên lỗ mãng mặt đen kia, gia gia thấy ngươi còn nhỏ, không muốn lấy mạng ngươi, mau cút xéo đi.”
“Tử Long, đừng tha cho hắn, hãy cho hắn một trận.” Trương Phì bị đánh bại, đứng dưới khán đài kêu to lên.
Triệu Tử Long nhướng mày kiếm, đem trường thương vung ra, hắn mặc một bộ y phục màu trắng, giống như một con Cẩm Long đi ra biển.
"tốt!"
Dưới khán đài, người vây xem đồng loạt la hét, phần lớn là từ các đại tiểu thư, tức phụ. La Ngân Sơn giật mình, đây là làm cái gì, bọn họ đều bị điên rồi sao.
Trình Đại Lôi nhìn một màn này liền không khỏi liên tưởng đến fan của mấy thần tượng trẻ, các cô…làm sao lại phấn khỏi như vậy a.
Với sự cổ vũ của vô số cổ động viên bên dưới, Triệu Tử Long như có thần trợ, hắn dùng thiết thương trong tay xuất ra chiêu công kích. Ngược lại, nhuệ khí của La Ngân Sơn dần dần giảm đi, liên tiếp ăn quả đắng, hai mươi hiệp đều bị Triệu Tử Long một chiêu lật gánh.
Tốt!
La Ngân Sơn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua, mà thất bại đến quá nhanh, khi ngã xuống đất, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi định thần lại, hắn chỉ nhìn một luồng sáng lạnh lẽo xuyên thẳng về phía mình.
"Không... Không muốn!"
Xoa!
Mũi thương đâm xuyên qua cánh tay của La Ngân Sơn, đổi lại là một tiếng hét thất thanh. Hắn đã nhờ vào thiết trảo để dương danh, trên giang hồ tự xưng là thiết trảo ưng, lần này cánh tay bị đánh gãy, nếu có thể bình phục tốt, thì công phu cũng bị giảm bớt đi nhiều.
Nằm trên mặt đất, giữ chặt cánh tay bị thương, hắn dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Triệu Tử Long.
Tốt!
Dưới khán đài giống như nồi cháo trắng đang sôi sục, các thiếu nữ cởi túi thơm ném lên võ đài, trong thoáng chốc, Triệu Tử Long liền bị tắm trong một cơn túi thơm.
Tương truyền rằng có một mỹ nam tên Phan An, trên đường đi dạo phố, hoa tươi và trái cây mà các cô nương ném qua có thể chất đầy một xe. Nhìn lại một màn này, Trình Đại Lôi âm thầm cảm khái: Phan An tái thế, chắc cũng như vậy á.
Lại nói, nhan sắc của mình và Triệu Tử Long cũng không có bao nhiêu chênh lệch, tóm lại cũng tương xứng. Vậy mà, tại sao chính mình lại không gặp qua trường hợp này.
Chậc chậc, xem ra thẩm mỹ quan của thành Dương Châu cũng có vấn đề.
Triệu Tử Long bốc hai trăm lượng tiền thưởng trên võ đài và nhảy xuống khán đài, đem ngân lượng giao đến tay Trình Đại Lôi.
Nhưng xung quanh lộn xộn, tất cả gái lớn, mấy đại cô nương, tiểu tức phụ đều hướng bên này chen lấn, biểu lộ trên mặt giống như muốn đem Triệu Tử Long ăn tươi nuốt sống.
"Chư vị, tỉnh táo một chút, hắn vẫn còn con nít, các ngươi đừng có như vậy..."
Triệu Tử Long năm nay mới mười lăm tuổi, dựa theo khái niệm của Trình Đại Lôi thì chính là đứa trẻ.
"Chư vị, ta là người đại diện của hắn, các ngươi có yêu cầu gì có thể nói cho ta biết, hắn đã mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
Không có ai phản ứng lại Trình Đại Lôi, những nữ nhân này giống như điên lên mà hướng bên này xông tới, một màn này khiến mấy người Trình Đại Lôi đều phải giật mình.
Hắn nắm lấy bao đựng ngân lượng, hất tung lên, những mảnh bạc vụn rơi như mưa xuống đất.
"Gia hôm nay cao hứng, thưởng."
Ào ào ào bốn phía, có người đến đoạt ngân lượng, có người chạy đến chỗ Triệu Tử Long, tất cả chen lấn thành một đoàn hỗn loạn. Tuy vậy nhưng cũng đủ ngăn cách người ở Kim Long tiêu cục.
"Đại đương gia, không xong chạy mau."
"Kéo hô kéo hô."
Trình Đại Lôi thừa dịp cơ hội này, tranh thủ thời gian chuồn đi, chạy một đoạn xa, mới nhìn ra sau lưng thì không thấy ai đuổi theo, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Trình Đại Lôi thở hồng hộc, vỗ vai Triệu Tử Long: "Không ngờ ngươi lại có tố chất trở thành thần tượng như vậy."
“Thần tượng là gì?” Triệu Tử Long vẻ mặt không hiểu.
“y..." Trình Đại Lôi chỉ chỉ chính mình: "Giống như ta này, chính là thần tượng."