Chương 162: Chọc Phải Hai Thế Lực Lớ
Đôi mắt Đường Như đỏ hoe vì phấn khích, một loại cảm xúc đang ấp ủ trong lồng ngực hắn, theo dòng chữ do Trình Đại Lôi viết mà một mực tuôn ra. Nhưng kỳ quái là, bút trong tay Trình Đại Lôi treo giữa không trung, trên chỉ mở một câu, nhưng chậm chạp không hề hạ bút viết tiếp.
Trình Đại Lôi cầm bút một cách cứng ngắc, trên trán xuất hiện ba vệt đen. Lúc này cuối cùng hắn cũng nhận ra một điều: cái này không thể viết ra được nữa.
Phía dưới chính là Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ... Nhưng thế gian này căn bản không có Đường Tông Tống Tổ, càng không cần nhắc tới Thiên Kiêu ở thế hệ sau.
Hắn đã sai khi chọn chép bài này.
Phải làm sao đây, thật là xấu hổ.
Người nào đó nói rằng, trong bụng có biết bao nhiêu bài thơ, chép bừa một bài không phải được rồi sao, sao lại chép một bài không nên chép, nếu mình bôi đen bài này, viết bài mới, có phải kỳ cục lắm không.
Online các loại, rất cấp bách.
"Các hạ làm sao không viết nữa?" Đường Như ngập ngừng hỏi.
Trình Đại Lôi đứng thẳng người, tùy ý ném cây bút xuống bàn, nói: "Đủ rồi."
"Đủ, cái gì là đủ?"
“Chỉ cần như này là đủ rồi, nữa bài kinh động Giang Nam, cả bài chấn động thiên hạ, nên đủ rồi.” Trình Đại Lôi lại đem chiêu từng lừa gạt Lý Hành Tai lấy ra sử dụng.
“y…”
Đường Như bị nghẹn đến thất điên bát đảo, hắn vừa bị câu từ này làm cho kích động, đang định tuôn ra lời cảm thán, nhưng Trình Đại Lôi bỗng nhiên nói không viết nữa, chỉ bấy nhiêu là đủ. Loại cảm giác này giống như đang xem một bộ kịch lớn, nhưng bị bóp lại trong 20 phút cuối, kìm nén đến là hết sức khó chịu.
"Bây giờ chúng ta có thể đi?"
"Tất nhiên rồi."
Đường Như nhìn Trình Đại Lôi đi xuống lầu, trong ánh mắt toát lên ý tứ, hắn cảm thấy mình sắp trở thành một con chó chạy dưới cánh cửa của Trình Đại Lôi.
Hắn vừa định thần lại, liếc nhìn mặt bàn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên như sấm: "Chữ đâu, kẻ nào đem đi giấu rồi?”
Mấy người trên lầu đều im lặng, trầm mặc không nói, coi như chính mình không liên quan.
Ngay khi Trình Đại Lôi đi xuống cầu thang, hắn liền tình cờ gặp chưởng quầy Ngưu Bản Thiện. Ngưu Bản Thiện cười nói: " Khách quan muốn đi tham gia Biện Bảo Đại Hội trong viện Giáp Tự hào à, ta có thể cho thủ hạ dẫn đường."
"Không, hôm nay hơi mệt. Ngày mai ta sẽ xem một chút, dù sao thì ngày mai vẫn còn." Trình Đại Lôi chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói với Ngưu Bản Thiện: "Tối nay có thể sẽ có người đến tìm ta, nhớ đưa bọn họ đến chỗ ta.”
“Nhất định sẽ nhớ kỹ, ngài khẳng định có chuyện quan trọng muốn nói.” Nói xong, Ngưu Bản Thiện cũng thuận miệng hỏi một câu: “Nhưng bọn họ là ai?”
"Không cần làm phiền nữa, bọn họ đã đến rồi.”
Đúng lúc này, một nhóm người vội vã xông vào nhà trọ. Khoảng chừng 70 đến 80 người, thoáng chốc đã chiếm hết vị trí trong đại sảnh.
"Tào Bang làm việc, ai không liên quan thì cút ra ngoài." Lý Giai Minh nói.
Ngưu Bản Thiện giật mình, làm sao ác ma Tào Bang lại tới đây? Ông ta vội vàng ngăn Lý Giai Minh lại: " Lý Giai Minh, chúng ta với Tào Bang luôn có quan hệ tốt, lễ vật hàng tháng chưa bao giờ ít, hôm nay là có chuyện gì thế.”
"Chuyện của ngươi không liên quan tới, tránh ra.”
Người của Tào Bang bắt đầu thu dọn đại sảnh, ngay sau đó cả đại sảnh chỉ còn có mấy người Trình Đại Lôi, mà Từ Thần Cơ, Triệu Tử Long sau khi nghe tin cũng đến đại sảnh.
Sau đó, một chiếc kiệu dừng ở lối vào của nhà trọ, có người vén rè lên, một ông lão tóc trắng chậm rãi đi vào đại sảnh.
"Là Tôn lão gia tử!"
Ngưu Bản Thiện đứng ở trong quầy bị dọa đến ngã, Tào Bang Tôn lão gia tử tuổi tác đã cao, người bình thường muốn gặp ông ta một lần cũng không dễ, vậy mà hôm nay làm sao ông ta cũng tới đây.
Ánh mắt nhìn đến Trình Đại Lôi và băng nhóm của hắn, làm thế nào mà bọn hắn có thể đụng vào họa sập trời này.
"Ta nghe nói có người muốn lập quy tắc mới cho bến tàu, hóa ra là tên miệng còn hôi sữa này?" Ông lão ngẩng đầu, dùng đôi mắt đục ngầu mà nhìn Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi nhấp một ngụm trà: "Chẳng lẽ còn có thể là lão già sống dai như ông?"
Ồ!
Xung quanh đều im lặng, Tào Bang Tôn lão gia tử địa vị gì, ai lại dám nói những lời như vậy với ông ta. Mà ngay cả biểu hiện của Tôn lão gia tử rõ ràng cũng đang giật mình, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng ngắt.
"Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp…”
"Bang Chủ, đừng cùng hắn nói nhảm, cứ để ta chặt hắn." Lý Giai Minh hét lớn.
"Tào Bang thật đúng là không có quy củ a, người nào cũng có thể nói chuyện được." Trình Đại Lôi đem trên chén trà thổi bớt lớp bọt đi.
Tôn lão gia tử khóe miệng co giật hai lần, lập tức quay lại trừng Lý Giai Minh.
"Người là ở chỗ này sao!”
"Lão gia, chính là chỗ này, ta tận mắt thấy bọn họ đi vào."
"Đi, tuyệt đối không thể tha cho bọn hắn!"
Bên ngoài nhà trọ, vang lên một hồi âm thanh lớn, thuộc hạ của Tào Bang chạy vào, ngay bên tai Tôn lão gia tử, thì thầm nói nhỏ.
"Bang Chủ, Kim Long tiêu cục Hồng Thiên cát đến."
“Chúng ta và Kim Long tiêu cục từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, bọn họ tới làm gì..." Ông lão nhìn về phía Trình Đại Lôi, khi thấy hắn vẫn nhấp ngụm trà mà không hề vội vàng, liền nghĩ thầm: Chẳng lẽ người này là do Kim Long tiêu cục phái ra, làm mất mặt mũi của ta.
Hừ hừ, nếu là như vậy, Tào Bang cũng không sợ người của Kim Long tiêu cục.
“Cho bọn hắn vào đi.” Ông lão nhắm mắt lại, như cũ nhập định.
"Tôn Đức Long, sao thế, ngươi muốn ra mặt cho tên đó sao!”
Đi theo âm thanh to lớn như một tiếng chuông lag một lão nam nhân mập mạp hơn 50 tuổi bước vào. Người này là Hoàng Thiên Cát, Đông Gia của Kim Long tiêu cục. Bây giờ đã có tuổi nên không còn đi theo bảo tiêu, hồi còn trẻ ông ta cũng là một nhân vật có tiếng ở mấy châu phía nam này, cờ bảo tiêu của Kim Long tiêu cục được treo đầy ở các châu Nam quốc, bất kể là đường thủy hay đường đất, cũng không có một nhà sơn trại nào dám động thủ.