Chương 163: Đại Nhân Vật

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,595 lượt đọc

Chương 163: Đại Nhân Vật

Lúc này, Tôn Đức Long mới mở mắt ra: "Ra mặt gì chứ, không phải ngươi muốn chống lưng cho tên tiểu tử này sao?”

“Chống lưng cái gì, ta tưởng ngươi muốn ra mặt thay cho hắn?”

Ồ!

Hai người đồng thời sững sờ, ánh mắt lóe lên, cuối cùng chuyển mắt về phía Trình Đại Lôi.

Trên tầng hai, mấy người Đường Như thò đầu ra và nhìn xuống. Vừa rồi họ đã rất sốc khi thấy Tào Bang đến, bây giờ thì Kim Long tiêu cục cũng đến. Người như thế nào mà có thể tự tìm đường chết, một lần đắc tội với hai thế lực này.

Trình Đại Lôi ngồi đó, nhấp một ngụm trà không vội vã, hắn đột nhiên nâng ấm trà lên và hỏi: "Người nào đến thêm nước?"

Ngưu Bản Thiện nhìn qua tiểu nhị, liền phát hiện thân thể tiểu nhị sợ hãi đến phát run. Dù sao, ông ta cũng từng nhìn qua nhiều bộ mặt của xã hội, đến giờ phút này, mới mạnh dạn mời Trình Đại Lôi một ấm trà, ông ta nhìn trộm Trình Đại Lôi, chỉ thấy biểu hiện của hắn vẫn không thay đổi, hắn phớt lờ những gì đang xảy ra xung quanh mình, mà chỉ tập trung vào tách trà trước mặt.

Cũng không biết hắn là người như thế nào mà có dũng khí lớn như vậy, nhưng dù là loại người nào, hắn cũng đã đồng thời đắc tội với hai thế lực là Kim Long tiêu cục cùng Tào Bang, e rằng muốn chết cũng không được.

Hoàng Thiên Cát nhìn chằm chằm vào Trình Đại Lôi: " Là ngươi đem La Ngân Sơn đả thương?"

Trình Đại Lôi không trả lời, như thể hắn không nghe thấy.

Hoàng Thiên Cát lạnh lùng hừ một tiếng, hướng đến Tôn Đức Long nói: "Tôn lão gia tử, người này giao cho ta, ta muốn đem hắn cột vào trên cột cờ, phơi nắng bảy ngày."

“Chậm đã.” Tôn Đức Long xua tay.

"Thế nào, Tôn lão gia tử vẫn là muốn ra mặt cho tiểu tử này."

"Ra mặt cái gì, hắn chỉ đả thương một người của ngươi, nhưng lại giết huynh đệ của Tào Bang ta. Nếu ta để hắn chết trong tay người khác, thì mặt mũi của Tào Bang sẽ để ở đâu?" Tôn Đức Long nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, ánh mắt như muốn ăn thịt người: "Lý Giai Minh, theo quy củ của Tào Bang, loại người này nên xử lý thế nào?”

"Tam Đao Lục động, giết cho chó ăn."

"Không được, người này nhất định phải giao cho Kim Long tiêu cục, người của Kim Long tiêu cục không phải ai muốn đánh liền có thể đánh.”

Không ai trong số họ muốn giao hắn cho đối phương, nhất thời tranh đến giương cung bạt kiếm, Trình Đại Lôi giống như biến thành người chết trong mắt của hai người này.

“Dừng lại!” Trình Đại Lôi đột nhiên quát một tiếng, tay rút thanh kiếm đang đặt trên bàn ra: “Người nào muốn động thủ, liền đến!"

"Tiểu tử, sắp chết đến nơi, còn..." Tôn Đức Long tức giận liếc Trình Đại Lôi, nhưng ánh mắt rơi vào thân kiếm, miệng đột nhiên cứng lại.

Hắn vô thức đứng lên, nhìn đi nhìn lại thanh kiếm mấy lần, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Xin hỏi quý danh của các hạ?"

Trong lời này, ông ta dùng một ngữ khí hết sức kính trọng dành cho Trình Đại Lôi, mọi người đều bối rối, mà Trình Đại Lôi cũng có phần không hiểu ra sao.

"Họ u."

"Họ u à..." Tôn Đức Long lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi dò xét tển dưới một lần, lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, còn muốn đánh không?”

"Không dám, không dám."

Tôn Đức Long hốt hoảng xua tay, vòng eo hơi hạ xuống vài cm.

Hoàng Thiên Cát có chút mơ hồ: "Lão gia tử, ngươi làm sao vậy?"

Đối mặt Hoàng Thiên Cát, Tôn Đức Long nâng người lên: "Hoàng tiêu đầu, ta khuyên ngươi nên trở về đi, u công tử là người cao quý đến nơi thấp hèn này, vấn đề an toàn cứ để Tào Bang ta phụ trách, Tôn Đức Long ta không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp sự an toàn của u công tử."

Hoàng Thiên Cát sững sờ: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

“Ta đang muốn tốt cho ngươi đấy.” Tôn Đức Long nháy mắt mấy cái.

Hoàng Thiên Cát không thể đoán ra được thâm ý bên trong, tên tiểu tử kiêu ngạo như vậy, Tôn Lão Đầu của Tào Bang có thân phận gì, mà lại có thái độ như vậy với hắn, chẳng lẽ sau lưng của hắn có thế lực chống lưng mà mình không nên chọc tới.

Không chỉ Hoàng Thiên Cát không hiểu, Trình Đại Lôi cũng bối rối, hắn đang cầm kiếm, đứng một cách lúng túng, lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôn Đức Long quay đầu, khuôn mặt đầy nếp nhăn cố nặn ra một nụ cười: "Nếu như ta đoán không sai, các hạ không phải họ u đi?"

Trình Đại Lôi sững sờ, đem thanh kiếm từ từ thu lại trong vỏ, nhưng không lên tiếng trả lời.

Vẻ mặt kinh ngạc trong mắt hắn đương nhiên không thể che giấu một con cáo già như Tôn Đức Long, đối phương mỉm cười: "Đừng lo lắng, ta sẽ không tiết lộ thân phận của các hạ, mọi chuyện lớn nhỏ trong thành, lão nô đều có thể phụ trách.”

Thân phận của ta? Ta có thân phận gì? Chẳng lẽ chuyện ta là sơn tặc ở trại Cáp Mô đã bị bại lộ rồi?

Trước khi Trình Đại Lôi kịp nói gì, Tôn Đức Long cùng Hoàng Thiên Cát đã rời khỏi nhà trọ. Trình Đại Lôi và băng nhóm của hắn nhìn nhau mà không biết điểm mấu chốt là gì.

Vài người trở lại tiểu viện, mọi người tụ tập đông đủ, ánh mắt của những người khác đều nhìn Trình Đại Lôi đầy khó hiểu.

"Đại đương gia, chẳng lẽ ngài còn giấu diếm thân phận gì mà chúng ta không biết?"

“Thân phận cái rắm, bây giờ ta cũng hồ đồ đây.”

"Nhưng tại sao, ngài vừa rút kiếm, bọn họ liền bỏ đi?”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?” Trình Đại Lôi cầm thanh kiếm, lướt ngón tay qua chữ "Lục" nhỏ trên hàm kiếm, trong tiềm thức nghĩ: "Chẳng lẽ thanh kiếm này có gì đó không ổn."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right