Chương 164: Kiếm Thất Phu
Thanh kiếm được Lý Hành Tai để lại cho hắn, nó rất sắc bén, ta đã nghĩ nó rất đáng giá, nhưng nó không hữu dụng lắm. Nó không dễ sử dụng, chiếc rìu của Trình Đại Lôi còn thuận tay hơn rất nhiều, hắn chỉ mang nó lên người như một vật trang trí.
Sau khi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Trình Đại Lôi xua tay nói: "Giải tán đi, ngày mai còn có nhiều việc phải bận."
Mọi người rời đi trong sự hoang mang, Trình Đại Lôi đi lại bên cửa sổ và khẽ thở dài.
“Huynh lại có tâm sự?”
Một giọng nói vang lên sau lưng, Trình Đại Lôi quay đầu lại và nhìn thấy Tô Anh đang đứng phía sau.
"Làm sao còn chưa ngủ?"
Ánh mắt Tô Anh cẩn quận quan sát Trình Đại Lôi, rồi chậm rãi nói: "Ta luôn cảm thấy sau khi huynh đến Dương Châu, đã không còn giống như trước nữa."
“Làm sao lại không giống nhau, không lẽ trên mặt dính bụi?”
Tô Anh lắc đầu: "Có chút cuồng vọng."
"Có chút cuồng vọng..." Trình Đại Lôi nắm tay vịn cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài: "Không còn nhiều thời gian, ta không thể không cuồng vọng a.”
...
Ngay sau khi rời khỏi nhà trọ, Hoàng Thiên Cát liền ngăn lại Tôn Đức Long.
"Tôn lão gia tử, ngươi mau nói rõ cho ta hiểu, tên tiểu tử đó là gì của ngươi, mà ngươi phải bảo vệ như thế?”
“Bảo vệ hắn sao, là ta đang bảo vệ ngươi đấy.”
"Có ý tứ gì, Hoàng Thiên Cát ta còn cần người nào bảo vệ?"
Tôn Đức Long mỉm cười: "Hắn... Là một ngươi mà cả ta và ngươi đều không chọc nổi.”
Hoàng Thiên Cát càng thêm hồ đồ, trong đầu lướt qua hình bóng của Trình Đại Lôi, ông ta không nghĩ Trình Đại Lôi có gì đáng ngạc nhiên.
"Ngươi không thấy thanh kiếm đó à?"
"Kiếm…kiếm như thế nào? Đó là một thanh kiếm tốt, nhưng nếu là người trong giang hồ, ai lại chịu thua một thanh kiếm, chẳng qua đó chỉ là một thanh kiếm vô tích sự của các đại gia tộc phòng ngoài thân mà thôi.”
"Nhưng đó là kiếm thất phu a."
“Kiếm thất phu!" Hoàng Thiên Cát giật mình, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ hắn là..."
"Ai, không thể nói, không thể nói, đây chính là Thiên Cơ, mà thiên cơ thì không thể tiết lộ."
Kiệu nhỏ vội vàng rời đi, chỉ còn lại có Hoàng Thiên Cát với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đại Võ Minh Đế chính là Đương Kim Thiên Tử, Minh Đế trị vì 36 năm, không thể nói là ngu dốt, cũng không thể nói là có nhiều hiền triết, chỉ là bình thường mà thôi. Một trong những ưu điểm của việc làm hoàng đế là có rất nhiều cung nữ, nói chung là bảy mươi hai Phi tử, mặc dù chỉ là ước lượng, nhưng kỳ thật cũng kém không bao nhiêu.
Nhiều nữ nhân thì sẽ có nhiều hài tử, đến tột cùng Minh Đế có bao nhiêu con cái, , e rằng chính hắn cũng không biết được. Nhưng toàn bộ đế quốc người người đều biết, có 13 vị hoàng tử rất được lòng Minh đế, mà người thừa kế ngai vàng trong tương lai sẽ xuất hiện một trong số họ.
Vào năm Minh Đế thứ 22, ông khai thác sắt Thiên Sơn và đúc 14 thanh kiếm, một thanh cho thiên tử, do hoàng đế của đế quốc nắm giữ, mười hai thanh kiếm còn lại được ban cho 12 vị hoàng tử.
Có một vị lục hoàng tử từ khi còn nhỏ đã không thích đọc sách, chỉ thích giao lưu với người trên giang hồ. Minh Đế không thích tranh đoạt, thích người ngay thẳng, nên đã làm riêng một thanh kiếm cho hắn.
Tên của thanh kiếm này là kiếm thất phu.
Sở dĩ, chữ "Lục" trên thanh kiếm không phải tượng trưng cho họ, mà là "Lục" của Lục hoàng tử.
Sáng sớm thức dậy, trời nắng đẹp.
Tuy nhiên trạng thái tinh thần của Trình Đại Lôi không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon. Tinh thần của một người càng sa sút thì sự thèm ăn lại càng tệ hơn.
"Đây là cái gì, có phải là cho chó không?"
"Cầm xuống đi, những thứ này sao có thể cho vào miệng.”
...
Ngưu Bản Thiện đêm qua cũng không được nghỉ ngơi tốt, sau khi hai thế lực Kim Long tiêu cục cùng Tào Bang rời đi, ông ta trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến lai lịch của Trình Đại Lôi. Buổi sáng thức dậy, đã phái người đi chú ý tình hình ở tiểu viện.
Đưa cơm ba lần đều bị đuổi ra ngoài. Lần này, Ngưu Bản Thiện đích thân đi vào, vừa tới cười, ông ta liền cười nói: "Khách quan, ngài không hài lòng với đồ ăn của bổn điếm sao? Chắc là đầu bếp của bổn điếm không biết khẩu vị của ngài, có gì không vừa miệng, người cứ phân phó, ta sẽ sai tiểu nhị đi mua là được.”
"Trước khi đến nơi này, trong nhà đã nói qua, Dương Châu là địa phương nhỏ, nhất định không giống như ở nhà. Nên có thể chịu chút ủy khuất, nhưng ta không nghĩ tới, Dương Châu thậm chí ngay cả một món ăn có thể bỏ vào miệng cũng không có." Trình Đại Lôi thở dài: "Thôi, cũng đừng làm khó bọn họ, đem ớt mà chúng ta đã mang theo, đều lấy ra đây?”
“Ớt…đó là cái gì?” Ngưu Bản Thiện trong lòng lẩm bẩm.
“Đã sớm chuẩn bị cho công tử, để hạ nhân bưng lên.”
Lúc này có người bưng lên đồ ăn, Ngưu Bản Thiện liếc mắt nhìn, liền thấy bên trong là một màu xanh xanh, đỏ đỏ trông rất thú vị.
"Khách quan, có chuyện ta muốn bẩm báo với ngài một tiếng, khách của Giáp Tự hào muốn đến chào ngài, nhưng hắn ta sợ làm phiền khiến ngài không vui, cho nên mới cố ý kêu ta chuyển lời, đến mới ngài tham gia Đại Hội Biện Bảo."
Chuyện xảy ra đêm qua có lẽ đã lan ra ngoài, có người đã chú ý đến Trình Đại Lôi, hiện tại, có vẻ như mục đích trở nên nổi tiếng đã đạt được, mặc dù quá trình này có chút bối rối.
Liên quan tới khách nhân ở Giáp Tự hào, Từ Thần Cơ hôm qua đã nghe được, đối phương tên là Cảnh Tinh Hà, nghe nói là thương nhân tới từ Kinh Châu, làm ăn chính là buôn bán tơ lụa cùng trà , hắn đến Nhạc Dương Lâu ở ít ngày, tài vật xa xỉ, rất có mặt mũi.