Chương 165: Đại Hội Biện Bảo

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 850 lượt đọc

Chương 165: Đại Hội Biện Bảo

Trời đêm, đèn đuốc trong sân Giáp Tự hào sáng trưng, có tiếng nhạc nhàn nhạt truyền ra bên ngoài.

Khi Trình Đại Lôi và người của hắn đến nơi, họ nhìn thấy một người đàn ông béo mập đang nhanh chân chạy ra nghênh đón.

"u công tử, vừa rồi chúng ta còn nhắc đến ngài, không nghĩ tới ngài cuối cùng cũng đến.”

“Vốn dĩ tối qua đã định đến chào Cảnh huynh, nhưng còn nhiều việc phải lo liệu, hôm nay mới có thời gian rảnh để đến làm phiền.”

“Mời vào, mời vào.”

Cảnh Tinh Hà dẫn Trình Đại Lôi lên ghế trên, dọc đường có rất nhiều người nhìn Trình Đại Lôi và suy đoán về lai lịch của hắn. Rột cục có thân phận như thế nào, mà có thể cùng lúc trêu chọc hai thế lực lớn là Tào Bang cùng Kim Long tiêu cục, nhưng lại bình an vô sự.

Ở chỗ ngồi, Cảnh Tinh Hà cùng Trình Đại Lôi đang trò chuyện. Cảnh Tinh Hà là người rất hòa khí, cũng rất hay nói, Thiên Nam Địa Bắc không gì là không biết, Trình Đại Lôi có vẻ hơi thua kém. Hắn đành phải ngậm miệng lại, ít nói chuyện, ngụy trang thành trầm mặc ít nói, khí chất cao lãnh cũng có chỗ tốt.

Giữa đại sảnh, có mấy vũ nữ đang biểu diễn một điệu múa, nữ nhân sinh ra đã có dáng người cao gầy, hốc mắt hơi trũng sâu nhưng đôi mắt lại có màu vàng kim.

Con lai!

Đôi mắt của Trình Đại Lôi sáng lên, nhịn không được mà đảo mắt nhìn qua mắt cá chân và thắt lưng của cô ta.

"Hồ Cơ này là ta mua lại từ một thương nhân Ba tư với giá rất cao, năm nay đều mười chín tuổi, nếu u công tử thích, ta liền tặng cho công tử."

"Ồ!"

Trình Đại Lôi có ấn tượng tốt về Cảnh Tinh Hà, người này thực sự rất hào phóng.

Liếc nhìn Tô Anh đang đứng sau lưng, Trình Đại Lôi cười nói: "Quân tử không đoạt người, Cảnh huynh khách khí rồi.”

Cảnh Tinh Hà cũng tự nhiên chú ý đến Tô Anh cùng Liễu Chỉ ở phía sau Trình Đại Lôi, mặc dù cả hai đều ăn mặc như tiểu đồng nhưng lại không thể thoát khỏi tầm mắt của Cảnh Tinh Hà.

"u công tử trái ôm phải ấp, hưởng hết diễm phúc, đương nhiên sẽ không để mấy phấn son tầm thường này vào mắt. Hồ Cơ, mua qua đây kính rượu u công tử.”

Trái phải ôm ấp cái quỷ, tới bây giờ cũng chưa ôm được ai, chỉ đều là người thể diện, xem người ta uống rượu, người ta ôm nữ nhân, xem vũ nữ nhảy múa, nhìn lại chính mình, ai, so với người khác đúng là tự mình tức chết mà.

Hồ Cơ bước đến Trình Đại Lôi, ánh mắt trìu mến, hai lúm đồng tiền ẩn hiện bên má, da thịt trên thân mềm mại như mỡ chảy ra.Trình Đại Lôi uống cạn ly rượu do cô rót, rượu dường như mang theo hương vị thơm mát trên thân thể cô.

Mỹ nhân kế sao, một chút điểm chống cự cũng không có, phải kiên trì lên a.

Đại Hội Biện Bảo đã tiến hành qua một ngày, đang lúc tiệc rượu, thỉnh thoảng có người xuất ra một vài “Bảo vật”, trân châu Nam Dương, bảo thạch Bắc Sơn, trầm gỗ Đông Hải, mỹ nhân Cực Tây...đủ loại, cái gì cũng có, thậm chí có người từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Sau khi mang vật lạ ra, liền lập tức có người ra giá mua xuống, họ xúm lại xì xào bàn bạc chuyện mua bán.

"u công tử, tại sao không dùng đồ ăn, không hợp khẩu vị của ngài à?" Cảnh Tinh Hà hỏi.

Tinh thần của Trình Đại Lôi bất ngờ bị chấn động, đã đến lúc hắn phải thi triển kỹ năng của mình một lần nữa.

Đúng lúc này đợi, chợt nghe ngoài cửa sân vọng vào âm thanh hỗn loạn, cắt ngang cuộc nói chuyện của Trình Đại Lôi cùng Cảnh Tinh Hà.

"Chuyện gì?" Cảnh Tinh Hà nhìn qua.

Trình Đại Lôi ở bên cạnh quan sát, thấy Cảnh Tinh Hà xưa nay hòa hòa khí khí, nhưng đến khi nhíu mày lại, liền uy nghiêm hẳn ra, khiến cho người khác nhịn không được mà lạnh cả tim.

Hạ nhân của Cảnh Tinh Hà từ bên ngoài chạy đến: "Đại... Lão gia, ngoài cửa có người ôm đồ vật tiến vào để bán, nhưng đã bị chúng ta đã ngăn cản.”

Biết nơi này là Đại Hội Biện Bảo, liền có một số người đến để đánh vận may, bịa ra một câu chuyện, loại chuyện này cũng rất phổ biến.

"Chút chuyện nhỏ này còn tới hỏi ta, mau đuổi hắn đi, đừng làm chúng ta mất hứng thú.”

"Ai..." Trình Đại Lôi ngăn lại: "Cảnh huynh không cần tức giận, cứ để hắn tiến vào, xem hắn có đồ gì tốt.”

"u công tử đã mở miệng, thì hãy để hắn vào đi." Cảnh Tinh Hà nói.

Một người từ ngoài sân bước vào, quần áo rách rưới, khuôn mặt xanh xao, có lẽ đã nhiều ngày không ăn cơm. Trên lưng mang theo một dải dài đồ đạc, vướng víu dày cộm.

"Ngươi muốn bán thứ gì?"

"Gia phụ trước khi qua đời, có để lại một món binh khí."

"Là binh khí gì?”

Người trẻ tuổi cởi bỏ những thứ trên lưng, mở lớp vải rách bọc bên ngoài, một cây thương cũ kỹ xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người đưa mắt ra xem thì thấy ngọc thương này đã rất cũ, phía trên cũng bị rỉ sắt không ít.

"u công tử, thỉnh thoảng ở Nhạc Dương ta cũng gặp phải mấy loại người như thế này, lúc nào cũng nói là bảo bối gia truyền, khiến ta cảm thấy rất phiền phức.”

Những vị khách khác cũng cười, có vẻ như họ chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Trình Đại Lôi rời khỏi chỗ ngồi, đi tới, trường thương này hình dáng có chút quen thuộc, không khỏi hỏi: "Vũ khí này có tên sao?"

"Đúng vậy, cha tôi khi còn sống từng là thợ điêu khắc, nhận được loại vũ khí này ở miền bắc, theo lời cha ta nói thì loại binh khí này tên là…” Người trẻ tuổi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trượng bát xà mâu.”

Trình Đại Lôi hai mắt sáng lên, a, thật sự khủng bố như vậy.

Thương đã rỉ sắt, nhìn không ra hình dáng, nhưng vào tay thì rất nặng.

"Binh khí này, ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"

"Một trăm lượng."

"Ừm?" Trình Đại Lôi trong lòng nghĩ, giá này còn quá tiện nghi.

Người trẻ tuổi ánh mắt lấp lóe: "Cho mười lượng bạc cũng được."

"A?"

"Ít nhiều ngài cũng phải đưa ta chút tiền chứ, đừng để ta uổng công chạy một chuyến.”

Có vẻ như người thanh niên này có thể không biết giá trị của binh khí này, kêu 100 bạc chỉ là thử vận may thôi, mà ngay khi thấy ánh mắt Trình Đại Lôi thì trở nên rụt rè lo sợ.

Vốn dĩ 100 lượng, Thừa Dạ Lôi còn do dự, ai biết được vũ khí này có phải là binh khí trong truyền thuyết hay không. Nhưng giá quá rẻ, đối với Trình Đại Lôi, chỉ là tưới nước thôi.

Trình Đại Lôi lấy ra một tá bạc vụn, nhét vào trong tay thiếu niên, sau đó cầm lấy xà mâu trên mắt đất.

Bướm vỗ cánh bay, bao nhiêu vật đổi sao dời, anh hùng chôn vùi nơi hoang vu, những thần binh đáng ra được hô cũng thành cát bụi, Trình Đại Lôi ném binh khí cho Trương Phì.

"Đây, của ngươi.”

Không biết có phải là ảo giác không, khi Trương Phì nhận được vũ khí, Trình Đại Lôi lờ mờ cảm thấy xà mâu này phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, giống như tiếng rồng gáy.

Là bởi vì đồ vật trở về nguyên chủ

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right