Chương 167: Mạng Lưới Của Tào Bang

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,286 lượt đọc

Chương 167: Mạng Lưới Của Tào Bang

Trình Đại Lôi đoán không được nụ cười của đối phương, xua tay nói: "Ngồi đi."

"Công tử ở chỗ này, ta làm gì có phận được ngồi, ta đứng đây hầu hạ là được.”

Trình Đại Lôi còn bối rối hơn: "Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?"

"Ta cả gan hỏi một câu, các hạ là..." Tôn Đức Long khoa tay ra một cái thế thủ lục.

Đây là ý gì? Trình Đại Lôi nhíu mày, cũng đồng dạng khoa tay ra 1 thủ thế: "Lục Lục Lục?" Nhìn thấy cử chỉ của Trình Đại Lôi, Tôn Đức Long cảm thấy an tâm, đối phương đã thừa nhận thì mọi thứ tự nhiên không thể là giả.

"Lục...Công tử, yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ không đem thân phận của công tử tiết lộ ra ngoài."

Trình Đại Lôi chớp mắt, thân phận của ta, thân phận của ta, lão tử này có thể nhìn ra ta là sơn tặc.

"Ừm, chính ngươi hiểu là tốt, chớ nói ra ngoài." Trình Đại Lôi xụ mặt.

"Nhất định, nhất định."

Tôn Đức Long vỗ ngực ầm ĩ, tiếp theo dùng ánh mắt trìu mến nhìn Trình Đại Lôi, sự ân cần trong đôi mắt đó khiến Trình Đại Lôi nổi da gà toàn thân.

"Lão nô đã xa kinh đồ được ba mươi năm, không ngờ Lục công tử đã lớn như vậy."

Trình Đại Lôi ngạc nhiên khi thấy Tôn Đức Long đã rơi mấy giọt nước mắt. Hắn bối rối, Lục công tử, Lục công tử là ai?

Hắn đành phải ho nhẹ, hắng giọng nói: "Đừng nhắc đến quá khứ, cuộc đời đã qua bao nhiêu giông bão rồi."

“Đúng vậy, là lão nô thất thố.” Tôn Đức Long lau khô nước mắt, trong lòng trung thành nói: "Lục công tử này đến Dương Châu này, là có gì phân phó lão nô làm sao?"

“Hả?” Trình Đại Lôi quay lại nhìn ông ta, ánh mắt càng ngày càng xa lạ.

Trình Đại Lôi không biết Tôn Đức Long vốn là một hoạn quan, nói trắng ra, ông ta là thái giám. Ông ta đã vào cung từ khi còn trẻ và học được võ nghệ giỏi từ các cận vệ trong cung. Sau khi Tự Minh Đế đăng cơ, ông ta liền ở bên cạnh hầu hạ.

Ba mươi năm trước, Nhung Tộc xâm lược Kinh đô, Minh đế đã đưa một nhóm phi tần hậu cung và Văn Võ Đại Thần chạy ra Kinh Đô, trong đó có Tôn Đức Long. Sau đó, Tôn Đức Long cùng Minh Đế tách ra và lưu lạc Dương Châu.

Về sau, mặc dù Nhung tộc đã bị đuổi đi, nhưng Tôn Đức Long biết rằng việc quay trở lại hoàng cung là một tội chết, nên đã tạo dựng được một chỗ đứng vững chắc ở Dương Châu. Dựa vào nội công và võ thuật, cùng với tính khí tàn nhẫn, ông ta từ từ đạt đến vị trí bang chủ của Tào Bang.

Tuy nhiên trong lòng ông ta vẫn rất trung thành với Hoàng tộc, khó có thể nói là trung thành, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, hắn sớm đã coi mạng sống của mình thuộc về Hoàng gia.

Trình Đại Lôi không hiểu mấy chuyện trong đó, nhưng biểu hiện của Tôn Đức Long như vậy thực sự khiến hắn khó hiểu.

"Ta đã biết, công tử ở bến tàu có một thuyền hàng, công tử nhất định là đột phát hào hứng, muốn thử làm ăn, lão nô cả gan hỏi một câu, thuyền hàng này của công tử có thể bán cho ta?"

Trình Đại Lôi ngẩn người, bật thốt lên: "Ta cần lương thực."

"Bao nhiêu?"

"Ba mươi vạn cân, chuẩn bị trong vòng một ngày."

"Đầy đủ sao?"

Ồ!

Trình Đại Lôi khó có thể tin nhìn Tôn Đức Long, trong vòng một ngày có thể gom góp ba mươi vạn cân lương thực, ngay cả Cảnh Tinh Hà cũng không làm được. Tại sao Tôn Đức Long lại dám khoe khoang như vậy.

"Trong vòng một ngày, ngươi có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Lục Công Tử cần bao nhiêu?"

"Đương nhiên, càng nhiều càng tốt."

"Công tử yên tâm, dựa vào thực lực của Tào Bang, ngày mai trước khi mặt trời lặn, công tử sẽ nhìn thấy đủ lương thực.”

Khi Tôn Đức Long rời đi, khuôn mặt ông ta đỏ bừng, như thể đột nhiên trẻ ra mười tuổi.

Về lý do tại sao lại như vậy, Trình Đại Lôi hoàn toàn không biết gì cả.

Rời khỏi Ngư Dương lâu, một chiếc kiệu đã đợi sẵn bên ngoài, bốn tên tráng hán mặc quần áo ngắn cũn cỡn đang đợi ở cửa. Khi Tôn Đức Long đi ra, lập tức có người xốc lên màn kiệu.

“Không cần kiệu, chuẩn bị ngựa cho ta.”

Lý Giai Minh giật mình: "Lão gia tử, thân thể của ngài?"

“Thế nào, coi thường ta à, lão gia ta từ lúc biết cưỡi ngựa, thì đám tiểu tử các ngươi còn chưa dứt sữa đấy.”

Một con ngựa cao lớn dắt đến bên người Tôn Đức Long, Tôn Đức Long trở mình lên ngựa, roi ngựa trùng điệp vỗ xuống.

“Thông báo với đám con của ta, để bọn hắn đến bến tàu.”

Tôn Đức Long không hề có con nối dõi, đương nhiên đây là câu nói nhảm, chẳng qua là con nuôi của ông ta cũng không ít, đầy đủ Thập Hổ Bát Khuyển, ngay cả mấy nhân vật có mặt mũi ở thành Thiên Chu, đều phải ngoan ngoãn gọi Tôn Đức Long một tiếng là lão gia tử.

Tôn Đức Long cưỡi ngựa phóng trên đường, ai có thể nghĩ tới, một ông lão năm nay hơn bảy mươi, lại có thể cưỡi ngựa còn linh hoạt hơn so với người trẻ tuổi.

Trên tửu lâu gần sông, mấy tráng hán đang uống rượu, chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng móng ngựa, tên cầm đầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không khỏi kỳ quái nhíu mày: Lão gia tử đang làm cái gì?

Bọn họ trực tiếp từ cửa sổ trên lầu hai nhảy xuống, sải bước chạy về phía hướng đi của Tôn Đức Long.

Bên trong một sân nhỏ, 1 hán tử ở trần hoàn toàn, dùng chiếc búa hơn một trăm trượng trong tay khiến cho hổ hổ sinh phong. Bỗng nhiên có một người phá cửa đi vào: "Liễu gia, lão gia tử truyền lời..."

"Ta đã biết." Hán tử trùm lên áo ngoài, đem búa sắt khiêng trên đầu vai: "Theo ta đi."

Thanh lâu, Tiểu Thúy Vân đang ngồi trên giường, dựa vào gối đầu, nhìn năm nhan đang mặt quần áo.

"Thanh gia, không ở lại nói chuyện với nô gia thêm một chút sao."

"Không được, lão gia tử đã truyền lời xuống." Nam nhân xoa bóp bụng của nữ nhân một hồi, mới nói tiếp: "Chờ gia làm xong, mới đến thu thập tiểu yêu tinh nàng.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right