Chương 168: Vận Khí Của Người Tốt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,466 lượt đọc

Chương 168: Vận Khí Của Người Tốt

Kèm theo tiếng cười khúc khích, người nam nhân đẩy cửa và rời đi, ánh nắng chiều hắt vào ngưỡng cửa không một chút kiêng kỵ

Tôn Đức Long đang phi nước đại trên phố, càng ngày càng có nhiều người đi theo, khi đến bến, Tôn Đức Long dừng ngựa, quay đầu lại thì thấy đám Thập Hổ Bát Khuyển của Tào Bang đã tới.

Những người này chạy thở hồng hộc,, hơi thở của họ hóa thành khói trắng trong không khí. Tất cả ngay lập tức đều nhìn Tôn Đức Long, nhưng lại không biết ông ta triệu tập mọi người là vì chuyện gì..

"Lão gia tử, ngài muốn chúng ta làm gì?"

“Gạo, ta muốn gạo, càng nhiều gạo.” Tôn Đức Long nghiến răng nghiến lợi, giống như lão chuột đã ba ngày không ăn.

Tôn Đức Long bỗng nhiên nhếch miệng phát ra một tiếng người khó nghe: "Hỡi các đám hầu tử, hãy đi làm việc cho ta!”

Tào Bang là một con nhện sống ở thành Thiên Châu, trong ba mươi năm, nó đã nhả tơ nhện và dệt thành một mạng lưới lớn. Hôm nay, khi tấm lưới lớn này ra mắt, người dân khắp thành mới biết rằng tấm lưới lớn này đã khổng lồ như vậy.

Ngũ cốc tại bến đương nhiên không cần thiết, đây là địa bàn của Tào Bang, chỉ cần tàu chở ngũ cốc chưa cập bến, sẽ bị người Tào Bang thu mua với giá thấp.

Tiệm gạo trong thành đều bị Tào Bang quét sạch.

Những người có năng lực hơn, thì ban đêm lẻn vào kho lương của quan gia, bốn năm người lấy trộm được vài xe lương thực. Sau khi thành chủ thành Thiên Châu biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình. Tôn Đức Long đặc biệt đến phủ của thành chủ, hai bên không biết đã nói chuyện gì nhưng chuyện này đã được giải quyết êm xuôi.

Một số hộ lớn trong thành, vốn không cần chừa mặt mũi cho Tào Bang, những người này đều do Thập Hổ Bát Khuyển đi bàn bạc, cuối cùng ít nhiều gì cũng lấy ra được chút lương thực.

Sáng hôm sau, khi Trình Đại Lôi và nhóm của hắn đến, họ nhìn thấy từng bao gạo ngon đang chuyển lên thuyền trên thuyền. Một còn thuyền căn bản không thể chứa đủ, bên phía Tào Bang đã chuẩn bị thêm một chiếc thuyền mới.

Cuối cùng có bao nhiêu lương thực đang được chất trên thuyền, nếu như một thuyền có trọng lượng là 20 vạn cân, vậy hai chiếc cộng lại là khoảng 40 vạn cân.

Mọi người đều sững sờ trước cảnh này, Tô Anh liền hỏi: "Rốt cục là có chuyện gì vậy?"

“Ta cũng không hiểu lắm.” Trình Đại Lôi nói: “Có lẽ là do người thiện lương nên có vận khí không tệ.”

Người tốt: Một thiếu niên chính trực, giữ lòng tốt trong lúc khó khăn là rất đáng quý. Xin lưu ý rằng người tốt sẽ không gặp vận rủi, mà chính nghĩa của ngươi sẽ thu hút nhiều thiếu niên cùng chí hướng.

Đây là thuộc tính ẩn của Trình Đại Lôi, hắn chợt nhận ra thuộc tính ẩn của mình dường như không chỉ liên quan đến giá trị mị lực, dường như trong những trường hợp nhất định, nó còn có thể nâng cao giá trị may mắn của hắn..

Giống như bây giờ.

Nếu không, rất khó để giải thích tại sao Tôn Đức Long lại tận tâm giúp đỡ mình.

Quả nhiên Tôn Đức Long không hề khoe khoang, trước khi mặt trời lặn ngày hôm sau, hai con tàu lớn đã chuẩn bị sẵn lương thực và có thể rời bờ bất cứ lúc nào.

Tôn Đức Long bước tới chỗ Trình Đại Lôi, hơi cong người: "Lục công tử, may là không làm phụ lòng ngài, lương thực đã chuẩn bị đủ, công tử có thể ở lại thêm mấy ngày không, để lão nô tận tâm vì ngài.”

"Không được, vợ con ở nhà sắp chết đói rồi, thật sự không thể nán lại được.”

"Vợ con..." Tôn Đức Long nhíu mày, "Lục công tử đã thành thân rồi?”

"A ha ha."

Tôn Đức Long liếc nhìn Liễu Chỉ cùng Tô Anh, gật đầu nói: "Hiểu rõ, hiểu rõ. Vốn dĩ ta còn chuẩn bị 10 vị ca kỹ, nghĩ ngài cả đường cô đơn, nên có thể đi theo để hầu hạ công tử.”

Trình Đại Lôi mắt sáng lên, hận không thể ôm lấy Tôn Đức Long, cho hắn một cái ôm ấp của nam nhân.

"Nhưng nếu công tử đã có thị nữ bên cạnh, lão nô cũng không làm việc dư thừa nữa vậy, công tử có thân phận tôn kính, nữ nhân nào mà không có được, đừng để mỹ nhân làm mờ mắt, vẫn cần đọc nhiều sách, tu thân chăm chỉ làm chuyện chính sự.”

"..." Trình Đại Lôi.

Ngay khi mọi người lên thuyền, giương cánh buồm chuẩn bị khởi hành.

"u công tử, u công tử..."

Đúng lúc này, một nhóm người bất ngờ xông vào bến tàu. Ngay cả Tôn Đức Long cũng có chút kỳ quái, quay đầu lại, liền thấy cách ăn mặc của bọn họ đều là văn sĩ nho giáo.

"u công tử dừng bước, dừng bước..."

Những người này, đứng đầu là Đường Như, giống như ong vỡ tổ mà tràn về bến tàu. Thấy Trình Đại Lôi đã lên thuyền, họ dồn dập ném cành liễu trên tay xuống thuyền.

Mùa đông phương nam, cành liễu cũng vừa mới xanh tươi, Trình Đại Lôi đối mặt với cơn mưa liễu này, hắn đột nhiên cảm thấy bối rối: Đang làm sao vậy? Đây là tiễn ta đi sao?

Trình Đại Lôi có chỗ không biết, cành liễu còn có nghĩa là đưa tín vật, liễu có nghĩa là “Lưu”, chính là mong ước nơi phương xa tất cả đều thuận lợi.

Một nửa bài thơ kia của Trình Đại Lôi đã được Đường Như lan truyền trong giới văn nhân tài từ, điều này tự nhiên gây ra rất nhiều phản ứng. Nhóm người này cũng muốn tìm cơ hội đến thăm Trình Đại Lôi, họ biết rằng hôm nay Trình Đại Lôi rời đi, thế làvội vã ra bến để tiễn.

Những người này cũng có cả ca cơ (Kỹ nữ), lúc này cũng ngoắc ngoắc khăn thuê từ biệt.

"u công tử, u công tử..."

"Oppa, Oppa, ở lại đi, ở lại đi."

Phải mất một lúc, Trình Đại Lôi mới hiểu ra ý tứ của nhóm người này.

Lúc này, Đường Như quơ tay nói: " u công tử, trong hoàn cảnh này, có thể làm một bài thơ được không, bọn ta không thể giữ công tử ở lại, thì đành giữ lại một bài thơ của công tử cũng được.”

Làm một bài thơ, đã tới lúc để diễn nữa rồi.

Trình Đại Lôi chắp tay đứng trên mũi tàu, làm bộ như một cao nhân, giờ phút này đang nghĩ ở trong lòng, mình nên chép bài thơ nào đây.

Sao chép cũng không dễ dàng, phải phù hợp với hoàn cảnh hiện tai.

“Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước...(Hồ đào hoa sâu ngàn thước…)” cái này không được, “Cô buồm xa ảnh Bích Không tận... (Cánh buồm xa vắng và trời xanh đã khuất…)” Đây là bài thơ tiễn biệt, “Mạc Sầu Tiền Lộ Vô Tri Kỷ” này cũng là một bài thơ tiễn biệt, hiện tại trong đầu mình không thể nhớ được gì cả.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right