Chương 174: Bốn Mươi Vạn Cân Lương Thực

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,501 lượt đọc

Chương 174: Bốn Mươi Vạn Cân Lương Thực

Ngay khi thuyền vừa vào bờ, Trình Đại Lôi đã phái những người trên thuyền ra ngoài và đặt một vòng tròn cảnh báo xung quanh thuyền. Bằng cách này, một khi ai đó đến gần, Trình Đại Lôi liền có thể cảnh giác được.

Phía sau truyền đến tiếng cỏ khô bị đế giày vò nát, Trình Đại Lôi vô thức cầm rìu, vừa quay đầu liền thấy người tới gần chính là Tô Anh.

“Trời lạnh như vậy, tại sao nàng lại ra ngoài?” Trình Đại Lôi hỏi.

“Ta đến nói chuyện với huynh.” Tô Anh trầm giọng ngồi xổm xuống bên cạnh Trình Đại Lôi, thấp giọng cảm khái một lời: "Trời thật lạnh a!"

"Ừm."

"Huynh không lạnh à?"

Trình Đại Lôi trong lòng nói: Nàng là đang nói nhảm sao.

Đột nhiên hắn cảm giác được bàn tay trái của mình bị bàn tay nhỏ bé của Tô Anh nắm chặt, cúi đầu thở ra một ngụm khí, "Còn lạnh không?"

"Thực ra ... tay nàng còn lạnh hơn."

"..." Tô Anh.

"Tốt hơn là nàng nên quay lại, ở lại đây càng làm rối loạn tâm trí của ta.”

Có người đã lặng lẽ nhìn qua đây, nghĩ đến trại chủ không phải cùng huynh đệ chịu lạnh chịu khổ, ngược lại cùng với nữ nhân ở một chỗ, chàng chàng thiếp thiếp, vậy thì ra thể thống gì.

Vào lúc này, âm thanh vó ngựa đột nhiên vang lên, Trình Đại Lôi ngay lập tức lên tinh thân, tay nắm chặt rìu.

Dù tới là địch hay bạn, câu kia nói thế nào nhỉ, nếu là bằng hữu đến sẽ có rượu, còn nếu là địch nhân, đến sẽ cầm rìu.

"Đại đương gia, Quân Sư đã trở về!" Có người đem tin tức truyền đến.

Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, hỗn độn bột tuyết, một đoàn người xông vào rừng rậm. Hắn không biết có bao nhiêu người đã đến, có vẻ như là hàng trăm người, nhưng con số thực tế có thể còn cao hơn.

Cao Phi Hổ, Hùng Đại Hùng Nhị... Thủ lĩnh của tất cả các sơn trại ở núi Thanh Ngưu đều gần như đến cùng một lúc. Họ đã không gặp nhau một tháng, mà mỗi người trong số họ đều đã gầy đi một vòng. Khi họ nhìn thấy Trình Đại Lôi, mắt họ lóe lên màu xanh lục.

"Đại đương gia!"

Mọi người gần như đồng thời quỳ xuống, trong miệng hô to, thanh âm nối thành một mảnh, tuyết trên cành dường như cũng chấn động.

“Đừng la nữa, đừng la nữa, coi chừng kinh động đến người khác.” Trình Đại Lôi giậm chân nhảy dựng.

Cao Phi Hổ đi đến bên cạnh Trình Đại Lôi, lại quỳ xuống: "Trình đương gia, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, về sau cái mạng này của ta, chính là của Trình đương gia."

“Trước tiên đừng nhắc đến chuyện này.” Trình Đại Lôi đem Cao Phi Hổ lên đứng đấy, bỗng nhiên mới chú ý đến cánh tay bị thương của hắn: “Thế nào? Ngươi bị thương?”

"Ai, đừng nhắc tới chuyện đó, Vu Cầu Nhiên dẫn theo một nhóm người muốn rời đi, khi ta đang tranh cãi với họ, cánh tay liền bị trầy xước một chút."

Trình Đại Lôi đã rời đi một tháng, mặc dù hành trình suôn sẻ nhưng hắn cũng đã gặp phải một số nguy hiểm. Về tình hình của núi Thanh Ngưu, Trình Đại Lôi dĩ nhiên không biết.

Lương thực trên núi đều nằm trong tay Lưu Bi, hắn ngay từ đầu đối với chuyện này cũng đã không mấy lạc quan chuyện, đương nhiên hắn đối với bất luận cái gì cũng đều không lạc quan. Lương thực còn lại trong sơn trại, hắn trái tiết kiệm phải tiết kiệm, cuối cùng cũng chống đỡ được hai mươi mấy ngày.

Nhưng sau đó, thức ăn mà mọi người có thể ăn hàng ngày ngày càng ít đi, vì vậy lòng người bắt đầu rối loạn.

Nhiều người không hy vọng Trình Đại Lôi có thể mang lương thực về. Một số người kéo theo người nhà nên không thể rời đi nếu họ muốn, trong khi một số sơn tặc chỉ có một mình và cảm thấy không cần thiết phải đồng hành cùng họ đến chết, vì vậy họ đã lặng lẽ bỏ đi.

Sự việc xảy ra ba ngày trước, Vu Cầu Nhiên tập hợp một hai trăm người muốn rút lui, trước khi đi còn muốn mang theo một số lương thực còn lại. Hai bên xảy ra một trận chiến, giết hại lẫn nhau, cuối cùng Vu Cầu Nhiên tự biết không địch lại, liền lợi dụng trong lúc hỗn loạn đốt hết số lương thực còn lại, cùng một nhóm người bỏ trốn.

Cao Phi Hổ bị thụ thương trong trận chiến, nhưng hắn không nghĩ nhiều về nó. Mấu chốt là sự nổi loạn của Vu Cầu Nhiên đã làm tổn thương sâu sắc tâm trí của người đàn ông thô bạo này. Vẽ hổ khó vẽ xương, biết mặt không biết lòng, hắn chưa từng nghĩ tới Vu Cầu Nhiên sẽ phản bội mình.

Kho thóc bị đốt cháy, ngọn núi hết sạch lương thực. Mọi người ăn tất cả những gì có thể ăn được. Nếu Trình Đại Lôi không quay lại, thì chuyện lấy con đi đổi thức ăn cũng có thể xảy ra.

“Đừng quá buồn, thời gian còn dài, nhất định sẽ có cơ hội.” Trình Đại Lôi an ủi Cao Phi Hổ.

"Ta đói đến không có thời gian để khổ sở, Trình đương gia, ngươi mang về bao nhiêu lương thực?" Cao Phi Hổ hỏi.

Trình Đại Lôi đưa ra bốn ngón tay: "Bốn mười vạn cân."

“Cái gì!” Cao Phi Hổ kinh ngạc nhìn Trình Đại Lôi: "Trình đương gia ngươi không phải đang đùa ta chứ?"

"Ta không có rảnh rỗi như vậy, đi kéo hai chiếc thuyền trở về."

Người bên cạnh nghe thấy được, hắn ta lập tức hô to gọi nhỏ: "Trình đương gia mang về bốn mười vạn cân lương thực."

Từ Thần Cơ đã không nói cho họ biết con số chính xác, sau khi biết tin, một nhóm người đã hét lên kỳ lạ, có người đỏ mắt và họ bật khóc vì phấn khích.

"Đừng kêu, đừng kêu!"

Trình Đại Lôi vội vàng hét lên, nhưng không ngăn được sự điên cuồng của những người này, cuối cùng, một lúc lâu sau, đám đông mới yên lặng.

"Trước đừng kêu, việc cấp bách là làm như thế nào đem lương thực chở về."

"Trình đương gia yên tâm, ta sẽ dùng bả vai của mình khiêng đi, ta cũng có thể đem lương thực chở về núi, không cho một hạt lương thực rơi trên mặt đất." Cao Phi Hổ vỗ bộ ngực.

Nói thì nói như thế, nhưng khoảng cách nơi này và núi Thanh Ngưu khoản bảy tám chục dặm, nếu thật để cho Cao Phi Hổ cõng lương thực trở về, trừ phi hắn bị điên.

“Nhanh, phải nhanh, trước bình minh, tất cả lương thực phải được chuyển về sơn tại, nếu không tin tức bị lộ ra ngoài sẽ không ai trong chúng ta xử lý được.” Trình Đại Lôi nói với Cao Phi Hổ.

“Đã hiểu.” Cao Phi Hổ gật đầu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right