Chương 175: Người Nào Dám Đoạt, Giết Không Tha!
Lần này Cao Phi Hổ mang theo năm trăm người, có chừng năm mươi sáu mươi con ngựa, liền phái người trở lại sơn trại, phái thêm người, xe ngựa biến thành xe trượt, trên đó chất đầy thóc gạo tốt nhất.
Mấy ngày nay bọn họ gần như đói đến điên, thường thì bọn sơn tặc này chưa nói đến ăn, cả đời cũng chưa từng thấy thóc gạo chất lượng như vậy, không nghĩ đã đói mấy ngày rồi, nhưng ai cũng ta sức hăng hái làm việc…Một trăm cân bao tải đã được chuyển đi. Trong quá trình làm việc bận rộn, thỉnh thoảng lại rộ lên những tràng cười sảng khoái.
Nhưng Trình Đại Lôi lúc này không thể cười nổi, toàn bộ ngọn núi Thanh Ngưu, nhưng chỉ có hơn 100 con ngựa, hầu hết đều là Trình Đại Lôi bán cho bọn họ. Ngay cả mỗi con ngựa có thể kéo một tấn, hoặc hai nghìn cần, ít nhất phải mất hai lần đi đi về bề. Đến lúc đó, đừng nói là tiêu hao bao nhiêu thời gian, mà khó nói ngựa có thể chịu đựng được hay không.
Hiện tại, không bao lâu nữa là đến bình minh.
Trình Đại Lôi bất chấp, ngựa không đi nổi thì dùng người, nhất định phải một lần đem lương thực vận chuyển đi hết.
Người trên núi Thanh Ngưu chỉ cần có thể thở đều gọi đi hết, ngay tại chỗ đốn củi làm thành Ván trượt tuyết, ngựa hết thì dùng người, người già trẻ em, cho dù là hài tử tám tuổi, trên vai cũng phải khiêng 1 túi lương thực.
Trình Đại Lôi, Cao Phi Báo, Tiểu Bạch Lang, Trương Phì và hàng chục người khác đi cùng con tàu với vai trò là người hộ tống bảo đảm an toàn.
Rốt cuộc bận rộn hết một buổi, trời đã hừng sáng, một đội người trùng trùng điệp điệp rời bờ biển, hướng về núi Thanh Ngưu.
Đội ngũ nằm rải rác trên đường, giống như những con kiến mang thức ăn trở về tổ.
Núi rừng hiểm trở bị tuyết dày bao phủ, trước bình minh, những ngọn rừng như được bao phủ bởi một bức màn đen.
"Mao Tử, Mao Tử..."
Bảy tám người đột nhiên lao ra khỏi rừng rậm, sơn tặc tên là Nhị Mao vừa quay đầu lại thì thấy tất cả đều là huynh đệ quen thuộc với nhau.
Những người này đã rời sơn trại mười ngày trước, lúc đi cũng không chào hỏi. Như vậy, cũng không có gì đáng trách, suy cho cùng, ai cũng chỉ vì miếng ăn, miễn là đừng đem kho lương thực đốt cháy giống như Vu Cầu Nhiên, thì mọi chuyện liền tốt.
“Hổ Tử, các ngươi vẫn còn sống sao?” Nhị Mao có chút kinh hỉ.
“Ai, đừng nhắc tới chuyện đó, ta cũng không biết làm thế nào mình có thể sống sót qua những ngày này.” Hổ Tử thở dài, và chú ý đến mấy thứ trên ván trượt tuyết đằng sau mấy người bọn hắn: “Phía trên là cái gì vậy?”
"Lương thực, tất cả đều là Đại đương gia chở về."
“Nhiều lương thực như vậy!” Hổ Tử nhìn chằm chằm vào đống bao thóc gạo, lộ ra ánh mắt thèm thuồng, hắn đột nhiên nói: "Nhị Mao, ta cầu ngươi một chuyện, có thể cho ta một ít lương thực, Ca Ca của ta đã vài ngày chưa ăn cơm."
“Chuyện này sao có thể làm được!” Nhị Mao nói: “Ta đã nói ngươi không được rời đi, ngươi không có nghe ta, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.”
“Mẹ nó, người nào có thể biết hắn thật sự có thể đem lương thực trở về,” Hồ Tử lại cầu xin: “Mao Tử, làm ơn cho ta một ít, cho dù chỉ một túi cũng được.”
Nhị Mao ánh mắt xẹt qua, cuối cùng kiên quyết lắc đầu: "Hổ tử, ngươi vẫn nên đi cầu xin Đại đương gia, tâm địa Đại đương gia lương thiện, khẳng định có thể tha thứ cho các ngươi.”
"Đại đương gia, Đại đương gia nào?"
"Trình trại chủ!"
"Ai, ta rời đi lúc lương thực đã cạn kiệt, hiện tại sơn trại có lương thực, ta lại muốn trở về, hắn làm sao có thể đồng ý. Hơn nữa ta không nói chuyện được với hắn, hay là ngươi nhấc nhấc tay, cứu ca ca một mạng, nhiều lương thực như vậy, cho bọn ta 1 túi, khẳng định cũng không ai biết.”
"Đây là Trình trại chủ mang trở về, tất cả mọi người cần nhờ những thứ này mới có thể sống qua mùa đông này, một hột cơm ta cũng không thể để ngươi lấy đi."
"Nếu ngươi sống, chúng ta sẽ chết đói! Tốt, ngươi không giao cho ta, ta liền tự mình đoạt!”
Hổ Tử cầm dao, vừa mới bắt đầu đao trên tay hắn cũng không có bỏ xuống.
Nhị Mao sợ hãi, đội ngũ thưa thớt, bọn họ sớm đã tách rời đại đội ngũ, giờ phút này chung quanh cũng không có những người khác. Mà bởi vì bọn hắn đi vận chuyển lương, nên cũng không có mang theo binh khí.
Hổ Tử một đao bổ vào đầu Nhị Mao, hắn lảo đảo tránh thoát, muốn bổ nhào qua, đám người này đã đói đến phát điên rồi.
Nhị Mao và những người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đem xe lương thực kéo đi, chính mình lại bất lực ngăn cản. Nghĩ đến Trình Đại Lôi vất vả đường xa để đem lương thực về, nhưng khi chuẩn bị đến cửa nhà thì bị người đoạt mất, vậy mọi người làm sao có mặt mũi đi gặp Trình Đại Lôi
Sưu!
Một mũi tên lông vũ bay ra từ không khí và xuyên vào áo may ô của một người. Nhị Mao sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thì thấy Trình Đại Lôi và Triệu Tử Long, lúc này đang từ phía xa chạy đến.
"Thất thần cái gì, người nào đoạt ngươi, ngươi cứ giết hắn!"
Trình Đại Lôi hét vào mặt mấy người Nhị Mao và cầm rìu lao tới. Triệu Tử Long, Trương Phì cũng đi theo phía sau hắn.
Hổ Tử đoạt được lương thực còn chưa kịp vui mừng, thì Trình Đại Lôi đã vội vàng chạy đến. Đám người Hổ Tử không biết đã nhịn đói bao lâu, họ cũng không còn nhiều năng lượng vào lúc này. Khi nhìn thấy Trình Đại Lôi, tay chân liền cảm thấy rụt rè và trở nên mềm nhũn.
"Giết, một người cũng không buông tha!"