Chương 185: Ngươi Xứng Sao?!

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 664 lượt đọc

Chương 185: Ngươi Xứng Sao?!

Lão đạo nói xong, Phong Vũ Đình vốn dĩ đang ồn ào, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơn một chút, ngay cả tiếng gió rít trên đồng vắng cũng dịu lại.

Sau một lúc, Đan Phi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không cần nói nhảm, chuyện này mọi người đều biết."

Mã Ngũ nói: "Chúng ta cũng không muốn tranh giành cùng Hùng lão, ngươi cứ nói cái thứ hai đi?"

"Hai vị đã muốn tranh, chúng ta trước cứ gác lại, vừa rồi lão đạo đã nhìn qua, nơi này có 81 chỗ ngồi, chúng ta cứ dứt khoát tính từ dưới lên trên.”

Trước Phong Vũ Đình lộn xộn một đoàn, đầu người không ngừng đi qua, thật ra không dễ đếm bao nhiêu cái ghế, mà đối với nhiều người có mặt ở đây, đếm từ một đến mười cũng là chuyện rất khó. Nhưng không ngờ rằng lão đạo này sẽ chỉ cần nhìn lướt qua, đã có thể đếm ra số lượng chính xác.

Ông ta sắp xếp chỗ ngồi của tất cả mọi người từ dưới đi lên, mọi người vậy mà không hề phản đối. Dù ngoài mặt có người nói: Ta có chỗ nào không bằng hắn. Nhưng trong thâm tâm, lại tự nghĩ: Lời lão đạo này quả thực cũng có mấy phần đạo lý.

Ông ta đứng ở đó, miệng lưỡi lưu loát, chậm rãi mà nói, lai lịch, bản lĩnh của từng người đều do ông ta nói ra. Có một số điều mà rất ít người biết đến, nhưng giờ phút này lại bị lão đạo này nói toạc ra.

Đan Phi vuốt vuốt con dao găm trong lòng bàn tay và nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của lão Đạo, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

Phong Vũ Đình rối bời một mảnh, không có ai để ý, trên con dốc đất xa xa có một chiếc kiệu đang ngừng ở đó.

Dương Long Đình chắp tay đứng ở trên sườn đất, ánh mắt nhìn về phía Phong Vũ Đình.

“Một đám ô hợp, chỉ vì mấy cái ghế mà tranh giành?” Tề Đức Long nói.

Dương Long Đình mỉm cười: "Từ trước đến nay văn là đệ nhất, võ là đệ nhị, một đám mãng phu tập hợp một chỗ, tự nhiên muốn luận cao thấp, ngươi cho là bọn họ đang tranh ghế ngồi, không đúng, cái bọn họ tranh là địa vị."

"Chủ công, có cần ta đi qua xem một chút, nếu tiếp tục náo loạn, ta sợ là sẽ xảy ra chuyện?" Quân Sư Lý Thiện lời nói.

"Không cần. Cứ để bọn hắn tranh, mặc bọn hắn náo loạn, hôm nay chết mấy người, cũng không thành vấn đề, ta cũng muốn xem ai là kẻ cầm đầu đám thổ phỉ này, trong phạm vi cai trị của ta."

Dương Long Đình sẽ không xuất hiện trong Phong Vũ Đình Hội ngày hôm nay. Thân phận của hắn tuyệt đối không luân lạc đến mức cùng 1 đám sơn tặc thổ phỉ nâng ly cạn chén, bất quá, hứng thú đến xem náo nhiệt, Dương Long Đình vẫn có.

“Tuy rằng là cỏ hoang lục lâm, nhưng cũng nhân dị sĩ, đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể làm việc cho ta." Dương Long Đình khoát khoát tay, khe khẽ thở dài.

Dưới Phong Vũ Đình vẫn ồn ào, đủ loại âm thanh.

Đan Phi sớm đã không nhịn được, đột nhiên nói: "Lão coi bói, ngươi cũng đừng nói nhảm, nói thẳng cái ghế này là để người nào ngồi đi, nói không được, gia liền một đao giết ngươi."

"Theo lão đạo nhìn, hai vị đều không xứng ngồi, có thể xếp thứ hai ở U Châu lục lâm đạo đã có người khác rồi.”

"Ai!" Mã Ngũ.

"Cái gì!"

Chúng tặc lại ầm ĩ, đủ loại thanh âm ầm ĩ lăn lộn cùng một chỗ.

Đúng lúc này, có một chiếc xe trượt tuyết từ phía bắc chạy tới, trên xe có mấy người. Chờ đến gần Phong Vũ Đình, người lái xe mới ghìm dây cương, cho ngựa dừng lại

"Mã Phu" có ngoại hình đẹp, thân hình cao mét tắm và một đôi mắt hổ sáng ngời. Ba người phía sau xuống xe, một lão già có vẻ bỉ ổi với bộ râu dê, một thanh niên mặc áo choàng lớn và một ...

"Nguyên lai là Cao trại chủ!"

"Lần trước đi tới Phi Hổ trại của ngươi làm khách, rượu của ngươi ta còn chưa uống đủ đó.”

“Cao trại chủ, ta đang muốn hợp tác với ngươi một vụ làm ăn, không biết ngươi có hứng thú không?”

Lúc này, mọi người đều nhận ra Cao Phi Hổ, đám đông vây quanh hắn ta, mà Cao Phi Hổ cũng đang bận rộn chào hỏi mọi người.

Trình Đại Lôi mặc một chiếc áo choàng lớn tiến về phía trước. Hôm nay trời có gió, hắn không thích thời tiết này cho lắm. Ngẩng đầu nhìn thấy trong đình đã bày biện vài cái ghế dựa, cũng không có người ngồi, liền muốn nhanh đi vào tránh gió.

Hắn dạo chơi đi vào đình, gặp Mã Ngũ cùng Đan Phi dùng ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn hắn. Trình Đại Lôi sờ sờ mặt, chẳng lẽ hôm nay mình ra ngoài mà không rửa mặt. Tính toán, dù sao cũng không nhận ra, không thèm quan tâm hắn.

Hắn nhìn chiếc ghế bên trái, rồi nhìn chiếc ghế bên phải, rồi lại ngồi xuống chiếc ghế bên trái.

Nhất thời không khí đột nhiên yên tĩnh...

Đan Phi sững sờ hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên vọt tới trước mặt Trình Đại Lôi một bước: "Tiểu tử, muốn chết à?"

Trình Đại Lôi ngẩng đầu lên, một mặt tràn đầy vô tội.

“Ngươi xứng đáng ngồi ở vị trí này?” Đan Phi dùng ngón trỏ chỉ vào mũi Trình Đại Lôi: “Ngươi cút!”

Trình Đại Lôi nhìn về phía Từ Thần Cơ, Từ Thần Cơ nhìn về phía Tần Man, Tần Man nhìn về phía Đan Phi.

Tần Man xuất thủ, nắm lấy cổ Đan Phi, khí thế hung hắn. Đan Phi cúi người xuống né tránh Tần Man, rút dao găm lên và định đâm vào bụng dưới của Tần Man. Tần Man rút con dao ngắn trên thắt, chém về phía Đan Phi, keng, trong không khí phát ra âm thanh trầm đục, hai người đấu qua mấy chiêu, nhanh đến thấy không rõ là ai xuất thủ.

Đan Phi tay dài chân dài, thân hình nhanh đến mức làm cho người giận sôi. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một bóng xám lao thẳng tới đỉnh đình. Trong mơ hồ, một bàn tay to vươn ra nắm lấy mắt cá chân của hắn, nện mạnh rồi trực tiếp đập xuống đất.

Cổ họng Đan Phi ngòn ngọt, sau đó liều lĩnh xông về phía trước. Thân hình như hổ lao ra khỏi đình, hai người 1 đuổi một chạy, Tần Man đuổi theo hai dặm mới bắt được Đan Phi, trực tiếp cõng hắn trở về.

Đông!

Tần Man hung hăn đem hắn đẩy ngã xuống đất, một con dao phóng thẳng xuống chân trái của hắn ta.

"A!"

Đan Phi ôm chân, phát ra một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.

Sấm sét không kịp che tai, một số người thậm chí còn chưa nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt của họ hướng về trong đình.

Trình Đại Lôi dựa vào ghế chủ, tay áo duỗi ra, chống cằm nhìn đám người bên ngoài.

"Hôm nay ở đây ồn ào quá."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right