Chương 186: Hùng Lão Đại

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,113 lượt đọc

Chương 186: Hùng Lão Đại

Xung quanh tất cả đều im lặng, chỉ còn lại tiếng gió và âm thanh tuyết hú. Không, phải nói là tuyệt đối yên tĩnh. Đan Phi trên mặt đất ôm chân gào khóc, kêu cha gọi mẹ.

Trình Đại Lôi khẽ nhíu mày.

Tần Man vung đao đâm vào miệng Đan Phi, xuyên thấu xương, máu rỉ ra sau đầu làm ướt cả phiến đá đỏ.

Giờ phút này, không gian xung quanh mới được coi là yên lặng như tờ.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào Tần Man, đồng thời hướng về Trình Đại Lôi. Bọn họ mới đến đã giết người, còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, tuy rằng hầu hết những người có mặt ở đây đều là những kẻ cực kỳ độc ác, nhưng khi nhìn thấy Đan Phi chết ngay tại chỗ, bọn họ vẫn cảm thấy một thân ớn lạnh.

"Sử sách mấy hàng danh tính, Bắc mang vô số gò hoang, người đời sau thu hoạch ruộng đồng của người đời trước, nói gì đến long tranh hổ đấu.

Trong không khí im lặng, giọng nói của lão đạo đột nhiên vang lên, ánh mắt nhìn Trình Đại Lôi và nụ cười trên môi.

"Trẻ tuổi như vậy, xem ra chắc là Trình trại chủ của Cáp Mô trại nhỉ?”

Trình Đại Lôi dời tầm mắt về phía lão đạo, nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: "Quý danh?"

"Họ Quách."

Trình Đại Lôi hai mắt tỏa sáng: "Đức Cương?"

Vẻ mặt của lão đạo sĩ thoáng ngây ngẩn: "A…ta tự là Phiền Nhân, danh xưng Bắc Đẩu tiên sinh.”

Lúc này, xung quanh nổi lên âm thanh hỗn loạn, mọi người đều nhìn Trình Đại Lôi, sau đó lại ghé tai thì thầm với nhau..

“Hắn chính là ma đầu ở núi Thanh Ngưu kia!”

"Hóa ra hôm nay hắn cũng tới, nghe nói Đỗ lão đại là bị hắn giết.”

"Hắn còn cướp bóc và đốt giết trong thành Hắc Thạch, mà tức phụ mới vừa qua cửa nhà người ta cũng bị hắn giết.”

"Nhưng nhìn bộ dáng của hắn cũng bình thường mà…”

Cao Phi Hổ lúc này mới tách ra khỏi đám đông đi đến chỗ Trình Đại Lôi, nhìn thi thể của Đan Phi trên mặt đất, nhất thời không nói nên lời, sao có thể vừa tới liền giết người. Đương nhiên, Đan Phi cũng là một tên ác tặc, giết cũng đáng. Cho dù giới lục lâm đao giết người cướp của, nhưng đối với hạng hái hoa tặc này, cũng là ghét cay ghét đắng.

Khi mọi người nhìn thấy Cao Phi Hổ đứng phía sau Trình Đại Lôi, nhất thời có chút hoang mang, sau đó lập tức ý thức được một sự kiện không thể tưởng tượng: Núi Thanh Ngưu không còn do Cao Phi Hổ phụ trách nữa, bây giờ chính là cái tên trẻ tuổi Trình Đại Lôi kia làm chủ.

Hắn vừa tới liền chiếm vị trí ghế đầu tiên, đây rõ ràng tự cho mình là thủ lĩnh của lục lâm đạo ở U Châu, cũng không coi giang hồ hào kiệt ở toàn bộ U Châu để vào mắt, thậm chí còn bao gồm Hùng lão đại ở núi Phục Hổ, tới bây giờ vẫn chưa lộ diện.

Hừ, hắn đúng là quá điên cuồng, để xem hắn có thể kiêu ngạo bao lâu. Người ta nói rằng con bê mới sinh không sợ hổ, nhưng cuối cùng nó sẽ chết trong miệng hổ.

Trình Đại Lôi thực sự không có suy nghĩ này, hắn không biết, một cái ghế ở thời đại này lại đủ thứ liên quan cong cong, quấn quấn như vậy. Hắn thuần túy chỉ là muốn vào bên trong ngồi để tránh gió mà thôi.

Trước khi đến, Cao Phi Hổ đã giới thiệu cho hắn biết về tình hình của lục lâm đạo ở U Châu, đối với Đan Phi, Trình Đại Lôi cũng biết chút ít, nhưng người giết cũng đã giết, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu gánh nặng.

Hắn chỉ đang nghĩ về những của chuyện hôm nay, mà lục này đột nhiên hắn cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh. Trình Đại Lôi vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nhóm người từ phía tây bắc hướng về phía này.

Cả một đoàn người, bên trong còn có một cỗ xe, trên xe là đại hán mập mạp, ngoại hình xấu xí, trên người phủ một lớp da hổ, sau lưng là hai ngươi, một trái một phải, thay hắn giữ búa.

Điều lạ lùng nhất, kéo xe không phải là ngựa, mà là một con gấu đen. Con gấu đen đeo dây cương, toàn thân đầy vết thương, bị tên phu xe dùng roi quất mạnh vào người.

Trình Đại Lôi vô thức muốn đứng dậy, chảy nước miếng trong cổ họng. Đây là ai, mấy thứ khác không nói tới, nhưng con gấu đen kia quá oách đi, làm sao mới có thể thuần phục một con gấu như vậy để làm thú cưỡi. Cách thức ra sân này cũng thật khí phái, so với mình, căn bản chính là trên trời dưới đất. Còn có bộ da hổ kia, ta nhớ trong trại trước đó đã săn được một con hổ, làm sao lại không nghĩ ra đem da hổ đổi thành một tấm đệm.

Không cần giới thiệu tên, bởi tên của người nọ đã xuất hiện trong đầu Trình Đại Lôi.

Đại đương gia của Hắc Toàn Phong Tôn ở núi Phục Hổ, người trên giang hồ gọi hắn là Hùng lão đại.

Hùng lão đại còn chưa xuống xe, cả đám liền nghênh đón, Mã gia phụ tử, rồi cái gì chó huynh chuột đệ giờ phút này đều ngoan ngoãn đứng thành một hàng.

Chỉ có Trình Đại Lôi là không di chuyển.

"Hùng lão đại!"

"Lão đại, ngài gần đây có vẻ gầy, tiểu nhân có đào được một cây sâm một trăm tuổi, tặng cho ngài bồi bổ."

"Hùng lão đại, ta là Hắc Oa, ngài còn nhớ ta không?"

Xung quanh, âm thanh rối thành một mảnh, mấy người tiến lên phía trước mở miệng đều là những nhân vật có mặt mũi, còn có một số ý thức được thân phận thấp, cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ đứng phía sau, chắp tay cúi đầu.

Hùng lão đại không có trả lời bất luận người nào tới bắt chuyện, hắn ta thẳng tắp đi vào Phong Vũ Đình, ánh mắt di chuyển một vòng, cuối cùng rơi vào trên thân Trình Đại Lôi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right