Chương 190: Tô Anh Mất Tích

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,809 lượt đọc

Chương 190: Tô Anh Mất Tích

Kỳ Đao dẫn người đuổi giết Trình Đại Lôi, nhưng bị Trình Đại Lôi phản công giết chết, vũ khí và ngựa của đám người đều do Trình Đại Lôi thu giữ.

Mấy người đã hoàn thành xong việc dọn dẹp chiến trường và lên đường trở lại, lúc đi ngang qua thành Lạc Diệp trên đường trở về.

Trình Đại Lôi chợt nhớ ra mình đã lâu không gặp Tô Anh, nên nhân cơ hội này đi đến thành Lạc Diệp dạo chơi một chút.

"Các ngươi về sơn trại trước, đem binh giáo cùng ngựa mang về, đến lúc đó chính ta sẽ trở về."

"Đại đương gia không cần lo lắng, bảo trọng an toàn, chúng ta về trước." Từ Thần Cơ.

"Chớ vội, ông phải đi cùng ta." Trình Đại Lôi bắt lấy bả vai Từ Thần Cơ.

Thành Lạc Diệp.

Sắc trời dần dần muộn, trên đường phố đã không có bao nhiêu người đi đường. Trình Đại Lôi cùng Từ Thần Cơ đi trên đường, hai người đều không mang binh khí, rìu của Trình Đại Lôi cũng đã để Tần Man mang về.

"Đại đương gia, ngài vì sao nhất định phải mang theo ta?" Từ Thần Cơ.

"Ai, còn không phải bởi vì Quân Sư đa mưu túc trí, thần cơ diệu toán, nói thật ta không có ông là không được." Trình Đại Lôi nhìn Từ Thần Cơ: "Mặt khác, gọi ta là công tử, Oppa u công tử." (u Ba = Oppa)

"Vậy được rồi, công tử, ngài đi làm việc của ngài, ta cũng đi bận bịu chuyện của ta."

"Ông có chuyện gì phải bận rộn?"

“Đi uống rượu hoa.” Từ Thần Cơ nói thẳng: “Ngài đi tiềm cô nương của ngài, ta sẽ uống rượu hoa của ta.”

“Bỏ đi, ông đi đi.” Trình Đại Lôi xua tay: “Đừng làm hỏng chính sự, ngày mai chúng ta gặp nhau ở tửu lâu.”

Từ Thần Dật nhanh chóng chạy đi, nhìn tốc độ của ông ta, quả thực khiến Thiên Lý Mã cũng phải xấu hổ.

Nhìn bóng lưng của ông ta, Trình Đại Lôi từ trong tay lấy ra một túi tiền, nói thầm: "Không có tiền, xem ông uống rượu hoa gì?"

Sau khi tách khỏi Từ Thần Cơ, Trình Đại Lôi đi tìm Tô Anh, lúc này trời gần tối, Tô Anh đang ở trong nhà riêng của mình.

Khi Trình Đại Lôi đến, còn chưa bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng khóc ríu rít bên trong. Bước đến cổng và đẩy nó ra, cửa đã bị khóa bên trong, thế là Trình Đại Lôi trực tiếp nhảy qua bức tường đi vào.

Sau khi trở thành sơn tặc, tài năng vượt tường của hắn dường như đã tiến bộ hơn rất nhiều, bây giờ có chút không quen khi để Trình Đại Lôi bước qua cửa.

"Ai!"

Ngay khi chân vừa tiếp đất, Tiểu Điệp đã cầm theo một con dao làm bếp, đôi mắt lúc này đỏ rực.

"Hóa ra là ngài, có cửa mà không chịu đi, ngài định trèo qua tường đến lúc nào nào." Tiểu Điệp vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

“Tại sao lại khóc?” Trình Đại Lôi kỳ quái hỏi: “Tiểu thư của ngươi đâu?

"Lão gia chết."

Cha của Tô Anh nằm liệt giường đã lâu, thân thể cũng không được như mọi ngày, trong thư của Tô Anh cũng có nhắc đến chuyện này. Có vẻ như ông ấy đã không sống sót sau mùa đông này.

"Tiểu thư nhà ngươi về nhà rồi sao?”

"Tiểu thư bị bọn họ bắt đi."

"Bắt!" Trình Đại Lôi sững sờ.

"Lão gia mất từ ba ngày trước, tiểu thư muốn đi tế bái, nhưng mấy lần đều bị đuổi ra. Bọn họ coi trọng việc làm ăn của Hồ Đế Lao, nói trừ phi trả lại tửu lâu mới để tiểu thư trở về tế bái. Xế chiều hôm nay, người của Tô gia gọi tiểu thư đến, nói là thương lượng chuyện này, nhưng đến bây giờ, tiểu thư cũng chưa quay trở lại.”

Theo ý tứ của Trình Đại Lôi, không đi tế bái được thì không đi thôi, dù sao Tô Tứ Hải lúc còn sống cũng không đối tốt với Tô Anh bao nhiêu. Tuy nhiên, dù sao đó cũng là cha của Tô Anh, cộng thêm những người thời đại này đều ngu ngốc, trung thành và hiếu thảo. Vì vậy, đối với Tô Anh, chuyện này thực sự là một trở ngại.

"Đi thôi. Chúng ta đến Tô gia." Trình Đại Lôi nói.

“Ngài đi, nhưng thân phận của ngài, nếu bị người ta bắt thì phải làm sao?” Tiểu Điệp.

"Đi thôi, đi thôi."

Hai người nhanh chóng đi vào Tô Phủ, Trình Đại Lôi đứng trên bậc thang chờ đợi, Tiểu Điệp đi tới gõ cửa.

Sau khi hô mấy lần, cũng có người cầm đèn lồng mở cửa: "Ồn ào cái gì, gọi tang à!”

"Tô Trung, ta đến tìm tiểu thư." Tiểu Điệp nhận ra người này.

"Tìm tiểu thư cái gì, trời chưa tối, nàng ta đã về rồi, ta không thấy đâu cả.”

"Không có khả năng! Ta một mực chờ tiểu thư, nàng căn bản không có trở về."

"Vậy thì không biết, có lẽ nàng ta đi tìm nam nhân nào đó rồi, dù sao nàng ta cũng là nữ tặc, loại chuyện này cũng không có gì kỳ quái."

“Tô Trung, giữ miệng cho sạch sẽ!” Tiểu Điệp tái mặt tức giận, chỉ vào Tô Trung: “Ta không tin, nhất định là các ngươi đã nhốt tiểu thư rồi, để ta tự đi vào trong tìm.”

“Cút đi!” Tô Trung đẩy Tiểu Điệp ra: “Thứ không được dạy dỗ, ngươi xem Tô gia là nơi nào, là nơi ngươi muốn vào thì vào sao.”

Tô Trung đột nhiên mở cửa: "Cho dù ta mở cửa, hôm nay ngươi cũng dám vào!"

Nhìn cánh cửa như một lỗ đen, Tiểu Điệp không dám lên tiếng.

Tô Trung cười lạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Tiểu Điệp đi đến bên cạnh Trình Đại Lôi bên: "Tiểu thư mất tích."

"Ta vừa rồi đã nghe thấy."

“Tiểu thư hẳn là bị bọn họ nhốt lại, nhất định còn ở trong nhà Tô gia.” Tiểu Điệp hét lớn: “Đúng vậy, trong nhà Tô gia có một căn hầm, đôi khi vài người phạm sai lầm sẽ bị nhốt vào trong đó, tiểu thư nhất định bị bọn hắn nhốt ở bên trong.”

"Ngươi có thể xác định là Tô gia làm?"

"Tiểu thư trong thành không hề có kẻ thù nào, không phải bọn họ làm thì còn có thể là ai! Ngài không phải rất giỏi leo tường à, chúng ta leo tường đi vào, tìm ra tiểu thư xem bọn hắn còn có lời gì để nói."

"Leo tường cái gì, gọi thêm lần nữa, chúng ta đi cửa chính.”

"Nhưng nếu thân phận của ngài làm kinh động quan phủ thì sao?”

Dù sao Trình Đại Lôi cũng là sơn tặc, quan phủ và sơn tặc tốt nhất không nên đụng mặt nhau, nhưng Trình Đại Lôi lúc này dường như không cân nhắc chuyện này, trực tiếp dẫn Tiểu Điệp ra cửa.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right