Chương 191: Sơn Tặc Tìm Tới Cửa
Bên trong Tô gia bố trí linh đường, các thê thiếp và nữ nhi của Tô Tứ Hải đội khăn tang và giữ linh cữu trước sảnh.
Nhưng Phu Nhân Lý Như không có ở đây, trong viện ở sân sau tang lễ, Lý Như đang dựa vào giường, người mặc đồ tang, trên mặt mang theo thần sắc mỏi mệt.
Lý Đại Đầu ngồi trên ghế, biểu lộ có chút ngưng trọng: "Tiểu muội, chúng ta đem Tô Anh giữ lại, chuyện này không sao chứ?”
"Có chuyện gì, trước tiên giam nàng ta trong hầm mấy năm, đợi gió lặng xuống thì gả cho một tên hạ nhân, nữ nhân đó mà, sinh con xong cũng phải đành chấp nhận số phận."
"Nhưng làm như vậy có phải ác quá không?”
“Hung ác!” Lý Như đột nhiên nghiến răng: “Ta mười tám tuổi đã đi theo Tô Tứ Hải, nhưng lão hổn đạn này vừa chết, đã để lại toàn bộ tài sản gia tộc cho Tô Anh, cũng không cho ta một xu, ở trong mắt hắn, ta luôn là tiểu thiếp, nô tỳ! Nếu lão khốn đó tuyệt tình như vậy, ta cần gì đuổi cùng giết tận.”
Vẻ tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt dịu dàng đó, cô ta liếc nhìn Lý Đại Đầu và nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đại ca, chúng ta sinh ra đã cực khổ, mười ba tuổi cha nương đã bán ta đi, những khổ cực của ta sao có thể nói hết với huynh. Sống đến bây giờ, chúng ta sớm nên hiểu rõ, đồ vật trên thế gian này, huynh không tranh thì sẽ không có người nào cho huynh cả.”
“Nhưng dù sao Tô Anh cũng có quan hệ với sơn tặc, lỡ như chúng đến báo thù chúng ta…”
“Chỉ là tin đồn mà thôi.” Lý Như hờ hững xua tay: “Cho dù Tô Anh có qua lại với sơn tặc, e rằng cũng đã bị bọn họ chơi chán, nếu không đã bị người ta đoạt về tiểu lâu rồi. Không lẽ trên đời còn có một sơn tặc sự dịu dàng, hiền hòa và nhường nhịn sao, ha ha. "
“Được rồi, huynh lui xuống trước đi, mấy ngày nay nhớ để ý giúp ta, kêu vài người trên giang hồ có thân thủ tốt, có vài chuyện, một nữ nhân như ta không tiện làm.”
"Ta đang làm chuyện này, có lẽ đã có chút manh mối rồi.”
Lý Đại Đầu nói một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài kêu to một tiếng, kêu loạn náo thành một mảnh.
"Sơn tặc đánh đến rồi!”
“Sơn tặc đánh đến rồi!”
Thanh âm này truyền ra, đến hậu viện phía sau, truyền vào trong tai của Lý Như cùng Lý Đại Đầu.
………………..
"Mở cửa!"
"Mở cửa!"
Tiểu Điệp ra sức gõ cửa, đôi bàn tay trắng như phấn liên tiếp nện trên cửa.
"Đồ không được dạy dỗ, rơi vào tay gia, gia đánh đến mông ngươi nở hoa!”
Giọng nói thô lỗ của Tô Trung phát ra từ bên trong cửa, hắn ta mở cửa một tiếng, hét lớn: "Muốn chết sao!”
Trình Đại Lôi nắm lấy một khối đá, trực tiếp nện lên đầu của hắn ta, thân thể Tô Trung lập tức té xỉu xuống đất.
Trình Đại Lôi và Tiểu Điệp giẫm lên thân thể của hắn ta đi vào cửa.
Ba bốn người gác cổng đã bị kinh động, nhìn thấy Tô Trung ngã xuống đất ngất đi, máu me đầy mặt, nhất thời giật mình.
Trình Đại Lôi cầm thanh gài cửa và hạ gục tất cả từng người một.
"Đưa ta xuống hầm!"
Tiểu Điệp cũng không ngờ tới Trình Đại Lôi sẽ trực tiếp xông tới, cô tranh thủ thời gian mang theo Trình Đại Lôi đi xuống hầm. Trên dường đi có hộ viện gia đinh xông tới, đều bị Trình Đại Lôi dứt khoát đánh ngã.
Tô gia rất lớn, nếu như không phải Tiểu Điệp dẫn đường, Trình Đại Lôi rất dễ lạc đường bên trong, huống chi là đi tìm người.
Khi Tiểu Điệp đưa Trình Đại Lôi xuống hầm, càng ngày càng có nhiều người vây quanh hắn. Trình Đại Lôi xuất thủ vững vàng chính xác hung ác, không biết bao nhiêu người đã bị hạ gục dưới thanh then cửa lớn.
“Tránh ra!” Trình Đại Lôi hét lên với những người chạy tới.
"Ngươi, ngươi là ai?" Có người hỏi.
Lúc này, có người nhận ra Trình Đại Lôi: "Hắn... Hắn là sơn tặc ở trại Cáp Mô!"
"Nghe nói người này không chuyện ác nào là không làm, từ chín mươi chín, xuống đến hài tử tám tuổi, người nào cũng đều giết."
Đô, thu 688 điểm hoảng sợ
Đô, thu 255 điểm hoảng sợ
...
Trình Đại Lôi thấy rõ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của họ, mặc dù một số người vẫn hét lên: xông lên, giết đi. Nhưng bước đi của họ rõ ràng đang rút lui.
Trình Đại Lôi kéo cánh tay của Tiểu Điệp: "Đi, chúng ta tìm người trước."
Hầm của Tô gia nằm ngay gần nhà bếp trong viện, trước sân đào ra một hang động, bên trong có cột trụ chống đỡ, đến mùa đông thì dùng để tồn trữ một số rau xanh cùng thịt tươi. Tô gia rất lớn, người cũng rất nhiều, bên trong hầm cũng rất sâu rất lớn.
Trong thời tiết như thế này, căn hầm được bao phủ bởi một phiến đá với sương muối.
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Tiểu Điệp hét lên ở lối vào của căn hầm, Trình Đại Lôi dùng lực đem đá phiến vặn bung ra, cất bước xông đi vào.
"Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta tới cứu ngươi."
Tiểu Điệp theo sát phía sau, xông vào trong hầm, căn hầm đã hoàn toàn tối đen, chỉ dựa vào một chút ánh sáng, mới có thể phân biệt được rằng trong hầm không có thứ gì ngoại trừ một ít cải thảo.
Tô Anh không ở trong hầm.
Cô ấy sẽ ở đâu?
"Trình trại chủ!"
Ngay khi Trình Đại Lôi và Tiểu Điệp bước ra khỏi hầm, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ tang đang đứng trong sân.
“Nô tỳ là Tô Lý Thị, bái kiến Trình trại chủ.”
“Ngươi giấu tiểu thư ở đâu, mau thả tiểu thư ra đi.” Tiểu Điệp lập tức nói.
"Trình trại chủ, Anh nhi mất tích, chúng ta cũng rất gấp, nhưng Anh nhi xác thực không ở trong phủ, hoàng hôn vừa xuống thì cô ấy đã đi, ở đây rất nhiều người đều nhìn thấy. Nếu như Trình trại chủ không tin, cũng có thể trong phủ lục soát. Bất luật một cánh cửa nào ở Tô gia cũng đều rộng mở cho Trình trại chủ, bao quát phòng của ta."
"Ngươi dám đứng trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi à?"
"Nghĩ đến tính cách anh hùng của Trình trại chủ, nhất định sẽ không làm khó một nữ nhân yếu đuối như ta.”