Chương 195: Ba Mươi Sáu Năm Của Lý Như
Sau bao công việc bận rộn, buổi tối Lý Như mới trở về nhà, cô ta nóng lòng muốn trút bỏ tang phục ngay khi trở về nhà.
Trên thân chỉ mặc áo lót thiếp thân, tay chân lộ ra bên ngoài. Loại thời tiết này có chút lạnh, nhưng Lý Như lại cảm thấy toàn thân mát rượi.
Chưa bao giờ cô ta trải qua cảm giác mát mẻ như vậy trong suốt 36 năm sinh ra.
Từ nhỏ đã nghèo khổ, cha mẹ ít quan tâm đến bản thân. Con gái nhà người ta được mặc đồ mới, bản thân lại chỉ có thể mặc đồ cũ, cũng chỉ có đại ca sẽ lấy tiền mà mình vất vả kiếm được mua chút kéo cho bản thân.
Từ nhỏ, Lý Như đã biết đằng sau mình không có gì, thứ duy nhất mà thượng đế ban tặng cho cô chính là thân hình ưa nhìn này.
Mười ba tuổi bị bán cho ăn mày, năm đó liền bị phá thân, về sau lại qua tay không biết bao nhiêu kẻ giàu có.
Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, kiều diễm hơn hoa lê tháng ba, ai biết được đằng sau tấm lưng của cô vốn đã chằng chịt những vết thương.
Mười tám tuổi rơi vào tay Tô Tứ Hải, làm thiếp cũng chính là làm nô tỳ, hạ nhân cũng không cho mình một sắc mặt tốt. Bản thân đã thua kém, lại không thể giữ lại con trai cho Tô Tứ Hải.
Sống như thế này đến ba mươi sáu tuổi.
Bây giờ, trong toàn bộ Tô gia, người nhà họ Tô ai cũng phải xưng mình là phu nhân, gia sản kếch xù, ruộng đất màu mỡ hàng nghìn mẫu, không ai có thể tranh được với mình.
Nếu không có vầng trăng sáng trong đôi mắt hoa mai của cô, thì cô sẽ không thể mê hoặc chúng sinh được như hôm nay.
Có lẽ đó là bởi vì con ngươi của cô lúc này đã chứa toàn bộ Tô gia vào mắt…
Chính mình không còn gì nữa, không còn phải bị người khác coi thường nữa.
Đối với ba mươi sáu năm trôi qua, cô đã có thể ngẩng đầu hít thở sâu không khí mát lạnh đến thấu xương này.
Đây là lần đầu tiên sau 36 năm.
Buổi chiều hôm đó nắng rất tốt.
Lý Như di chuyển một chiếc ghế tựa dưới mái hiên, lười biếng phơi nắng, nha hoàn đứng ở một bên, đưa trái cây khô và đồ ăn nhẹ cô muốn ăn bất cứ lúc nào.
"Tiểu muội." Lý Đại Đầu chạy tới: “Ta đã tìm được người cho muội rồi.”
Lý Như ngồi thẳng người, thẳng như tre xanh trước toà: "Hừ, như thế nào, có bản lĩnh không, đừng giống như lần trước nữa, tìm một đám phế nhân lừa ta.”
Lý Như tìm kiếm người có thể sử dụng, trong nhà họ Tô không có nhiều người có thể gọi là nhân tài, Trình Đại Lôi xông vào nhà họ Tô, không ai có thể ngăn cản, điều này khiến cô cảm thấy cấp bách, cho nên mới để Lý Đại Đầu tìm kiếm những người có năng lực đến, nhưng những người đứng đầu rất khó tìm.
“Lần này xem ra là người có năng lực, nhưng tính tình không tốt lắm.” Lý Đạt Đầu.
Có bản lĩnh mới có tính khí, không có bản sự cũng không có cách nào có tính khí, những người vừa bản lĩnh vừa có tính khí, thật sự là thiên hạ khó tìm.
“Mời bọn hắn vào cho ta xem.” Lý Như.
Lý Đại Đầu đem một người từ ngoài viện mời đến. Từ lúc đối phương đi vào trang viên, ánh mắt Lý Như liền không rời đối phương.
Hắn ta cao hơn bảy mét, đội một chiếc mũ da rách trên đầu, mặc một chiếc áo choàng da màu xám quấn quanh người. Nhìn thì không có gì đáng ngạc nhiên nhưng đôi mắt có chút đặc biệt, nhìn vào có chút rợn người.
Lý Như lên tinh thần, hơi nghiêng thân thể: "Tên gọi là gì?"
Người bên kia không trả lời, đứng bất động trong sân.
Lý Như nhíu mày, có chút kì quái.
Lý Đại Đầu tiến lên phía trước nói: "Hắn gọi là Công Dương Suy, không quá thích nói chuyện, bản thân là thợ săn ngoài thành, phụ mẫu chết đói, nên vào trong thành tìm đường sống."
Cao thủ nha, đều không thích nói chuyện, Lý Như cũng không có bất mãn. Cô từ ghế nằm đứng lên, bước xuống thang, đi đến đối diện Công Dương Suy, xoa bóp cánh tay của hắn, ngửa mặt lên nhìn đối phương.
Trong mắt Công Dương Suy có chút xấu hổ lóe lên rồi biến mất.
Lý Như đột nhiên tự đắc một hai điểm: "Là thân thể tốt, bao nhiêu tuổi rồi?"
“Hai mươi hai.” Công Dương Suy lúc này mới mở miệng.
"Đang tuổi lớn đây." Ánh mắt Lý Như hướng xuống nhìn, chú ý tới hai chân Công Dương Suy: "Trời rất lạnh, làm sao còn mang giày cỏ, mau đem giày ta mới làm lấy ra, nhìn có hợp chân hay không."
Công Dương Suy có chút ngượng ngùng mà xua tay: "Không, không, ta..."
"A, từ nay về sau ngươi sẽ là người của ta, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt hơn với ngươi."
.............
Kiều Dã tổng thể là bận rộn, vừa bắt được Trình Đại Lôi có thể nói là một thành tích tuyệt vời, thành chủ đã chuẩn bị hướng lên trên để lĩnh công. Hôm nay kêu kéo Kiều tới, cả buổi sáng đều nói, “Ngươi là trụ cột của quốc gia”, “Ngươi là hổ tướng của ta”…
Phần thưởng vẫn chưa xuống, mà đoán chừng cũng không ít. Buổi trưa, hắn được một vài đồng liêu kéo đi uống rượu, trong bữa tiệc, đều không ngừng nói: lần này, ngươi lập được đại công, về sau thăng chức thì đừng quên huynh đệ chúng ta.
Đương nhiên, cuối cùng là Kiều Dã làm chủ. Nhưng tiền này tiêu đến hài lòng, tựa hồ lãnh binh nhiều năm như vậy, rất lâu không hề có vui sướng như thế.
Trăng lên ngọn liễu, Kiều Dã mới lưu luyến không rời rời khỏi thanh lâu, cưỡi ngựa hướng về nhà.
Nếu như lúc bình thường, chính mình đã ngủ lại thanh lâu ngủ. Nhưng tiểu thiếp thứ ba vừa có thêm con trai, Kiều Dã coi như trân bảo tròng bàn lòng bàn tay, một ngày không thấy trong lòng liền nghĩ đến hoảng.
Thăng quan phát tài, sinh sôi nảy nở, chuyện tốt như vậy để rơi trên người mình.. Chẵng lẻ là do mình, năm trước dâng hướng trong chùa, nếu vậy thì chờ đến đầu xuân nên đi đến đốt nhang một lần nữa.
"Phúc tử, tới dẫn ngựa."