Chương 196: Trại Cáp Mô Thật Nhiều Tiề

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,450 lượt đọc

Chương 196: Trại Cáp Mô Thật Nhiều Tiề

Có tiếng ầm ầm ở cửa, nhưng không ai đáp lại. Kiều Dã trong lòng nguyền rủa: Đám thuộc hạ này càng ngày càng ngỗ ngược, lúc này bọn họ chết ở đâu rồi.

Kiều Dã vỗ vỗ mặt của mình, cảm thấy trong sân có chút yên tĩnh, trước đây vận may chính thức không suôn sẻ, cũng không thể thu nạp quá nhiều người hầu. Chờ khi phần thưởng này được đưa xuống, hắn sẽ mua thêm một vài tên nha hoàn.

"Bảo nhi, cha đã trở về."

Say rượu đến choáng váng, Kiều Dã đi vào phòng của tam di (thiếp thứ 3), dang tay muốn ôm lấy con trai mình.

Vừa đẩy cửa đi vào, tinh thần choáng váng do rượu của Kiều Dã trong nháy mắt biến mất, hắn thấy người nhà của mình đều bị trói trong nhà, miệng bị nhét vải, mấy tên nam nhân cường tráng đeo khăn che mặt đang áp đao trên người họ.

Kiều Dã vô thức nắm chặt thanh kiếm quanh eo mình, nhưng chỉ nắm lấy hư không, sau đó hắn mới nhớ ra hôm nay mình mặc thường phục đi uống rượu, không có mang theo vũ khí.

“Là bằng hữu trên con đường nào, muốn vàng bạc thì cứ mở miệng, đừng tổn thương đến tính mạng vợ con của ta.” Kiều Dã mở miệng, ánh mắt nhìn quanh trong phòng, xem có thứ gì có thể làm vũ khí.

"Trong sổ sách của Kiều tướng quân, bây giờ còn có thể lấy ra được bao nhiêu bạc?"

Một tên cướp quay đầu lại, khuôn mặt cũng bị che bởi tấm vải đen, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đó, Kiều Dã đã cảm thấy đặc biệt bi thương.

"Kiều tướng quân là một bách phu trưởng không tiền lương, thường ngày thích đi cờ bạc, nhưng cũng là thua nhiều thắng ít, còn vay nặng lãi, ngươi nghĩ mình còn nhiều ngân lượng hay sao?”

Trong lòng Kiều Dã kích động, địa vị chính thức của hắn trong thành quả thực không cao, giống như hắn, thành chủ không biết nắm trong tay bao nhiêu của cải. Lần này bắt được Trình Đại Lôi, hắn cũng chuyển nhiều binh lính không thuộc về mình.

"Nếu các ngươi tra được rõ ràng như vậy, thì cũng biết ta không có tiền. Vậy các ngươi sao còn tới nhà của ta?" Kiều Dã không có nhìn lấy vợ con, nhưng trong lòng không thể nào buông xuống lo lắng.

"Ăn ngay nói thật, chúng ta hôm nay tới đây không phải muốn tiền của Kiều tướng, mà là cho ngươi tiền."

Tên thổ phỉ đứng đầu vỗ tay, có người đẩy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra thì bên trong chứa đầy bạc trắng, ước chừng cả ngàn lượng.

"Không công không nhận lộc, số tiền kia ta cũng không dám cầm." Gia sản của Kiều Dã trong không bao nhiêu, hắn nhìn chằm chằm vào rương ngân lượng nhiều lần.

“Lần này chúng ta tới đây, chỉ là để thỏa thuận với kiều tướng.” Tên cướp nói: “Hứa với chúng ta, một ngàn lượng bạc sẽ là của ngươi, còn nếu Kiều tướng không đồng ý, thì hãy chuẩn bị tuyệt hậu đi.”

Tên cướp bất ngờ rút dao chém nhiều nhát trên bàn, một số tiểu hài tử trong nhà sợ hãi đến mức khóc toáng lên.

Kiều Dã giật mình, vừa muốn mở miệng ngăn cản, liền thấy mắt của đối phương mắt mang theo ý cười, thẳng tắp nhìn lấy mình.

"Các ngươi là người của trại Cáp Mô?" Kiều Dã đột nhiên ý thức được cái gì.

"Kiều tướng quân quả nhiên anh minh!"

"Ta không thể nào đem Trình Đại Lôi thả đi, coi như có nhiều bạc hơn cũng không được, không phải ta không nghĩ, là ta làm không được."

"Kiều tướng quân hiểu lầm rồi, trại chủ của chúng ta nhất thời đi nhầm đường, bị mắc kẹt lại trong thành Lạc Diệp, kẻ làm lính bắt trộm, chúng ta cũng không có ý trách Kiều tướng quân. Chỉ là thân thể trại chủ của chúng ta rất yếu đuối, không chịu được khổ cực, nên mong Kiều tướng giúp đỡ, chăm sóc cho trại chủ của chúng ta khi ở trong đại lao.”

"Hắn không thuộc ta quản, ta cho dù muốn giúp các ngươi thì cũng không có cách nào.”

“Đừng lo lắng, một nghìn lượng này là của tướng quâ, còn một nghìn lượng nữa là để Kiều tướng chiếu cố trên dưới.” Vừa nói, bọn họ vừa đẩy ra một chiếc hộp khác.

Kiều Dã hít vào một ngụm khí lạnh, trại Cáp Mô có tiền nhiều như vậy à!

Ngân lượng hay là Cương Đao, đây cũng không phải là một sự lựa chọn rất khó khăn.

Huống hồ trước mắt Kiều Dã xác thực rất thiếu ngân lượng, mà việc chăm sóc Trình Đại Lôi trong đại lao, cũng không tính là chuyện quá khó khăn.

Mấy tên cướp đứng đậy, người cầm đầu nói:

“Kiều tướng, hẹn gặp lại, Giang Hồ đường xa, chúng ta ngày khác trò chuyện tiếp."

Như vậy đã muốn đi, bọn họ cũng không hề thương tổn người nhà của mình. Kiều Dã đột nhiên hỏi: "Các ngươi không sợ sau khi các ngươi đi, ta lật lọng, nuốt hết ngân lượng mà không làm việc sao?"

Tên cướp mỉm cười: “Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, chứ không hề có ngàn ngày phòng trộm. Nếu như Kiều tướng cầm tiền mà không làm việc, lần sau chúng ta đến nhà thì đành phải mang theo chút gì rời đi rồi.”

Mang theo cái gì? Cánh tay, lỗ tai, mắt chân...Là của mình hay của con trai vừa mới chào đời. Kiều Dã bỗng nhiên lạnh cả người, thân thể kìm lòng không được mà run rẩy.

"Đi thôi!"

Mấy tên cướp nghênh ngang rời đi, bọn họ vừa đi, Kiều Dã liền lập tức bổ nhào qua, đem dây thừng trên thân người nhà cởi ra.

"Các ngươi đều không sao chứ, Bảo nhi đâu, Bảo nhi có bị thương không.”

"Lão gia, may thay ngươi trở về, nhưng hù chết chúng ta."

Trong phòng một hồi âm thanh khóc sướt mướt.

Kiều Dã kiểm tra đều tình huống của mọi người, phát hiện bọn họ nghiêm trọng nhất cũng chỉ là trầy da một chút, mà con trai bảo bối của mình càng là bình yên vô sự.

Như thế, hắn mới thở phào thật dài.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right