Chương 197: Vay Tiề

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,272 lượt đọc

Chương 197: Vay Tiề

"Chuyện ngày hôm nay, người nào cũng không được nói ra, hiểu không!" Ánh mắt Kiều Dã đảo qua từng người dặn dò.

Rốt cục, ánh mắt của hắn rơi vào hai cái hộp, màu trắng bạc chói mắt cả người. Kiều Dã đột nhiên cảm thấy rằng trải nghiệm ngày hôm nay có thể không phải là một điều tồi tệ.

Lưu Bi dẫn người rời khỏi Kiều gia, rẽ qua mấy con đường không thấy ai ở phía sau, mới quay lại Hồ Đế Lao.

Người này đến người khác kéo về, mấy ngày nay người từ trại Cáp Mô lẻn vào thành Lạc Diệp, số lượng lên tới cả trăm người.

Mọi người chia thành nhiều nhóm ẩn nấp trong thành, hàng đêm thủ lĩnh mỗi nhóm sẽ đến hội tụ ở Hồ Đế Lao để chia sẻ thông tin tình báo của mình.

“Hôm nay, đã có vài huynh đệ cố tình gây chuyện, bị quan binh bắt lại và đem giam vào đại lao để chiếu cố Đại đương gia.”

“Bằng cách này, Đại đương gia sẽ không lo không có chỗ nương tựa trong tù.” Lưu Bi nói: “Tiền đã gửi cho Kiều Dã rồi. Hắn nhận tiền thì đương nhiên sẽ làm chuyện, trước mắt, Đại đương gia sẽ không chịu khổ.”

Trương Phì lấy ra một bức phác thảo: "Môi trường xung quanh đại lao ta đã quan sát qua, từ sau khi Đại đương gia bị bắt, đại lao đã tăng cường thêm trọng binh. Muốn cướp ngục cũng không dễ, trừ phi bọn họ đem Đại đương gia áp giải tới nơi khác, chúng ta sẽ ra tay trên đường đi, thế nhưng chỉ sợ, bọn họ sẽ hành quyết Đại đương gia ở đây.”

“So với những gì Đại đương gia đã làm, cũng không phải không có khả năng này.” Từ Thần Cơ thở dài, sau đó nói: “Hôm nay ta đã mua chuộc cai tù, theo hắn nói, Đại đương gia được sắp xếp giam ở một phòng riêng, trước mắt còn chưa dùng hình, hắn cũng đã đáp ứng sẽ chăm sóc Đại đương gia.”

Để đảm bảo an toàn cho Trình Đại Lôi, đương nhiên không thể chỉ dựa vào một Kiều Dã, mấy ngày nay trại Cáp Mô đã tiêu rất nhiều ngân lượng, mua chuộc càng nhiều người.

“Chúng ta còn bao nhiêu ngân lượng?” Lưu Bi hỏi.

“… Không còn nhiều.” Từ Thần Cơ bất lực lắc đầu.

Thiếu tiền là thực tế ngày nay, cũng không phải nói trại Cáp Mô nghèo đến đói, chỉ đơn giản là không có ngân lượng, không có loại tiền tệ thông dụng và thuận tiện.

Trại Cáp Mô cũng có mấy chục vạn cân thóc gạo, nhưng cũng không thể kéo hàng trăm thùng gạo đi khắp nơi để làm một việc như vậy.

"Đúng rồi, hôm nay khi ta gặp tên cai ngục đó, nghe được một tin tức từ trong miệng của hắn, hình như có người đang đút lót trên dưới...” Từ Thần Cơ.

..................

Người trên dưới đút lót chính là Lý Như, một bên vẫn luôn nghĩ cách cứu Trình Đại Lôi, mà Lý Như thì ngược lại tìm cách để Trình Đại Lôi chết luôn trong ngục.

Mấy ngày nay cô ta đều làm việc này, nhưng trong quá trình đó, cô mơ hồ phát hiện những người đó dường như không dám nhận tiền cô đưa.

Có chuyện gì vậy, đám ma cà rồng này trở nên thanh liêm từ khi nào vậy?

Hôm nay, Lý Như quyết định gặp trực tiếp thành chủ của thành Lạc Diệp, nhất định phải để Trình Đại Lôi chết trong tù.

"Phu nhân, tiểu thư đến?" Một người hầu đi tới.

"Tiểu thư, tiểu thư nào?"

"Đại... Tô Anh." Người hầu chợt bừng tỉnh ý thức, Tô Anh bây giờ đã không phải là Tô gia tiểu thư.

Ánh mắt của Lý Như lướt qua khuôn mặt của người hầu, nhưng cũng đủ khiến đối phương cảm thấy như ngồi trên kim châm. Mà trong lòng cô ta cũng đang thầm nghĩ: Lúc này, Tô Anh tìm đến mình để làm gì?

“Để cô ta đợi ta ở đại sảnh.” Lý Như suy nghĩ một lúc.

Tô Anh cùng Tiểu Điệp chờ một hồi thật lâu, Lý Như mới từ bên ngoài bước vào.

"Anh nhi, ta nhớ con quá đi, sớm đã muốn bảo người đi tìm con rồi, 2 mẹ con chúng ta cùng nói chuyện. Cha con mặc dù không chấp nhận đứa con gái này, nhưng ta vẫn luôn xem con như con gái ruột của mình. Thế nhưng con không chịu đi vào cửa của ta, nên người làm mẹ này cũng không thể thay con chịu tội.” Lý Như nói ra một tràng.

"Có ý tứ à?" Tô Anh.

Vẻ mặt Lý Như đột nhiên ngưng trọng, hai người vẫn đang mặc đồ tang, ánh mắt chạm nhau, như mũi kim đối đầu vưới cọng râu.

Lý Như nâng lên chén trà, hơi cúi đầu.

"Tới làm gì?"

"Ta không muốn tài sản của Tô gia, nhưng ta muốn một khoản ngân lượng.”

"Lúc trước cha ngươi đem ngươi đuổi đi, cái nhà này đã không có phần của ngươi, ngươi lấy đâu ra gia sản vậy.”

"Trước khi chết, cha ta đã đem sản nghiệp của Tô gia giao cho ta, một lão nô trong nhà đã nói chuyện này cho ta biết. Cha ta lúc còn sống có để lại một phần di chúc, hiện tại nó đang nằm trong tay ta. Hôm nay đến, cũng không phải muốn chia gia sản, ta sẽ từ bỏ toàn bộ gia sản, chỉ cần đưa cho ta một ít ngân lượng.”

Lý Như trong lòng thầm không vui, tên khốn kia vậy mà đem chuyện này truyền lại cho Tô Anh. Sau cùng cô ta nói, “Tửu lâu cũng là sản nghiệp của Tô gia."

"Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Một vạn lượng?"

"Không hề có."

"Tám ngàn?"

Lý Như lắc đầu.

"Năm ngàn."

Lý Như tiếp tục lắc đầu.

"Đất đai của Tô gia, sản nghiệp trong thành, buôn bán làm ăn ở bến đò, những thứ này còn không đáng năm ngàn lượng.”

“Không có…mà cũng không quan hệ với ngươi.” Lý Như mỉm cười: "Nhiều nhất ba nghìn."

Tô Anh nhìn chằm chằm Lý Như: "Được rồi!"

"Nói miệng không bằng chứng."

"Viết chứng từ đi.”

Lý Như sai người làm mang tới giấy bút, để Tô Anh ghi ngay tại chỗ, tuyên bố sẽ tự nguyện từ bỏ tài sản của gia đình.

"Ngân lượng?"

"Ngươi giúp ta viết chứng từ trước. Ba ngàn lượng bạc không phải là số tiền nhỏ, ngươi mang đi cũng không được. Ta sẽ để hạ nhân mang qua cho ngươi."

Tô Anh viết chứng từ cho Lý Như để đổi lấy một khoản tiền, cô cắn răng: "Người đang làm, trời đang nhìn, ngươi nếu không đem ngân lượng đưa tới, cẩn thận Ông trời thu ngươi."

"Yên tâm, ông trời còn chưa đưa nữ nhân thổ phỉ ngươi đi, chứng tỏ cũng có lúc ông trời bị mù mắt." Lý Như bình tĩnh nói: "Yên tâm, ta còn sẽ không tham lam ba ngàn lượng của ngươi.”

"Tiểu Điệp. Chúng ta đi!"

Tô Anh đứng dậy, phất tay áo rời đi. Lý Như nhặt chứng từ trên bàn, nhìn kỹ một lần, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right