Chương 219: Ôn Dịch
Đây là tin tức mà Trình Đại Lôi nhận được, nó gần như được công khai một nữa ở U Châu thành, về nội tình sâu hơn, Trình Đại Lôi cũng không thể biết.
Chỉ dựa vào những thông tin hiện tại, Trình Đại Lôi cũng có thể suy ra rằng không thể coi thường Dương Long Đình.
Dương Long Đình đích thân chỉ huy, cùng năm vạn binh sĩ tiến thẳng đến thành Hắc Thạch, cuối cùng ngày hôm đó, cũng đi đến núi Thanh Ngưu.
"Hoan nghênh chào mừng! Hoan nghênh nhiệt liệt!"
Từ Thần Cơ dẫn đầu một đoàn người đứng hai bên đường vẫy những lá cờ nhỏ, nhưng kỳ lạ là miệng và mũi đều được che bằng vải trắng.
Dương Long Đình khựng người lại, nhìn cảnh tượng trước mặt, tỏ vẻ trịch thượng: "Đang làm cái gì, Trình Đại Lôi đâu, vì sao không đi ra gặp ta. Lần này tấn công thành Hắc Thạch, ta còn dự định để núi Thanh Ngưu xung phong, kiến công lập nghiệp, ngày sau sẽ đề bạt hắn, là sao hắn lại không ra gặp ta?"
"Đây là mong ước Vương Thượng khải hoàn trở về, mã đáo thành công." Từ Thần Cơ đem cờ nhỏ thu lại, nói: "Đại đương gia bị bệnh."
"Bị bệnh? Thật là trùng hợp, không phải đang giả bệnh đó chứ?"
"Không dối gạt Vương Thượng, không chỉ có Đại đương gia bệnh, sơn trại còn có rất nhiều người nhiễm bệnh, hiện tại sơn trại chính là bị ôn dịch."
"Ôn dịch!"
Dương Long Đình bị hai chữ này làm cho giật mình, hành quân chiến tranh sợ nhất là ôn dịch, thứ này so với Nhung Tộc còn khủng bố hơn. Thời đại này còn chưa có biện pháp hiệu quả để chống cự ôn dịch, chớ đừng nói đến thuốc phòng ngừa, biện pháp cách ly cũng đều không hiểu. Duy nhất chỉ có một biện pháp, đại khái chính là... Thắp hương bái Phật.
Nếu thực sự bị nhiễm ôn dịch, đội quân năm vạn sẽ sụp đổ trong một sớm một chiều.
"Bệnh dịch gì, sao ta chưa nghe nói đến bệnh dịch ở đây."
Từ Thần Cơ thấp giọng thốt ra hai chữ: "Sa tư."
"Sa tư?"
"Có nghĩa là, một khi bị nhiễm bệnh, bất kỳ ai cũng có thể bị giết chết."
Dương Long Đình cau mày, hắn không tin lời Từ Thần Cơ, thật trùng hợp, mình đang muốn dùng hắn thì hắn đột nhiên phát bệnh. Nhưng bệnh dịch phải đề phòng, Dương Long Đình không dám mạo hiểm.
"Để Trình Đại Lôi đến gặp ta, ngay lập tức."
"Nhưng Đại đương gia bị nhiễm bệnh dịch, ta sợ..."
“Nếu hắn không tới gặp ta, ta liền đi gặp hắn.” Dương Long Đình hơi nhướng mày, dù sao lão nhân sáu mươi tuổi này cũng là chủ của một Châu, trong lời nói tràn ngập sát ý….
"Vương Thượng, Vương Thượng... Trình Đại Lôi tới gặp ngài đây."
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên, Dương Long Đình nhìn thấy Trình Đại Lôi được hai người chống đỡ liền yếu ớt đi tới.
“Ngươi thật sự bị bệnh?” Dương Long Đình lại có mấy phần dao động, mấu chốt là bộ dáng Trình Đại Lôi bây giờ quá dọa người.
Mặt không còn chút máu, lâu lâu lại ho khan, nếu không có ai đỡ, đứng đó sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Mạt tướng không bệnh, mạt tướng thân thể rất tốt... Khục khục...liền chuẩn bị khôi giáp, theo Vương Thượng xuất chinh, báo đáp ơn tri ngộ của Vương Thượng."
"Có bệnh thì nên trị, chữa bệnh cho tốt rồi ngày sau muốn bảo vệ quốc gia cũng không phải là không có cơ hội. Quân y... Gọi quân y tới, xem bệnh cho Trình Tướng Quân."
Một thầy lang cõng theo túi thuốc đi tới, quan sát xung quanh, kiểm tra mạch cho Trình Đại Lôi, đồng thời kiểm tra lưỡi và nhãn cầu của hắn...
"Như thế nào, hắn bị bệnh có nghiêm trọng không?" Dương Long Đình cao cao tại thượng hỏi.
"Bẩm Vương Thượng, Trình Tướng Quân nhiễm hàn yếu ớt, sợ đã thương đến phổi mạch, nếu như chữa trị chậm, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Dương Long Đình thầm nói: Chẳng lẽ hắn thật sự nhiễm ôn dịch, đúng là ta trách oan hắn sao.
"Lại gọi quân y khác tới, ngươi, lang băm nhà ngươi làm sao có thể chữa trị tốt cho Trình tướng.”
Sau khi thay đổi liên tiếp ba thầy lang, kết quả vẫn y như vậy, Trình Đại Lôi mắc một chứng bệnh phong hàn rất nặng.
"Ta không có bệnh! Ta không có bệnh! Ta muốn lên trận giết địch, đền đáp Vương Thượng... Ách Khụ khụ khụ!" Trình Đại Lôi đẩy người bên cạnh ra, dõng dạc hô.
"Được rồi, được rồi." Dương Long Đình xua xua tay: "Có bệnh cứ dưỡng bệnh, ngày sau cho ngươi cơ hội lập công."
Nói nhảm, đã bị nhiễm ôn dịch còn muốn vào đội ngũ của ta, đây là muốn hại chết ta sao.
Dương Long một khắc cũng không hề dừng lại, tiếp tục lãnh binh tiến lên, mà Trình Đại Lôi đứng tại chỗ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, thật lâu không chịu rời đi.
"Đại đương gia, ngài được lắm đấy nha." Từ Thần Cơ hướng đến Trình Đại Lôi giơ ngón tay cái lên: "Vừa rồi thật sự là hù chết ta, ngài giả bệnh như thế nào, mà ba đại phu đều không nhìn ra."
"Cái gì mà giả bệnh!" Trình Đại Lôi liên tiếp hắt xì hơi: "Lão tử ngâm mình trong sông ba ngày, mới thành công nhiễm phong hàn, ta không phải giả bệnh, ta vốn là có bệnh, nhìn ta dễ dàng lắm sao.”
"Đợi chút nữa kêu Hoàng Tam Nguyên gọi tới, ta có việc phân phó hắn đi làm."
"Chuyện gì a, còn phải Hoàng tổng quản đi làm."
"Để hắn đi thành Hắc Thạch, gặp Tiết Bán Xuyên, nói... Chúng ta muốn hợp tác với hắn."