Chương 220: Cúi Đầu Thì Chết, Ngẩng Đầu Có Thể Sống
Núi Thanh Ngưu nằm giữa thành Hắc Thạch cùng U Châu thành. Bất luận thành nào bị tiêu diệt, thì việc đầu tiên bọn họ làm chính là tiêu diệt trại Cáp Mô. Vì vậy, vì sự sống còn của sơn trại, Trình Đại Lôi không thể để Tiết Bán Xuyên chết.
Hoàng Tam Nguyên từ Triệu Tử Long hộ tống, tránh đại đội, từ đường nhỏ vượt qua Dương Long Đình. Sau mấy phen trắc trở, hắn ta mới lẻn thành công vào thành Hắc Thạch. Đầu tiên là tìm Lục Hanh, sau đó sẽ đến gặp Tiết Bán Xuyên thông qua Lục Hanh.
Sau rất nhiều nỗ lực, Hoàng Tam Nguyên mới xem như thấy được Tiết Bán Xuyên.
Hoàng Tam Nguyên cùng Tiết Bán Xuyên đã biết nhau từ trước, cũng xem như là cố nhân.
Khi Hoàng Tam Nguyên đến, Tiết Bán Xuyên đang viết chữ, Hoàng Tam Nguyên thầm ngưỡng mộ việc quân đội trấn áp bờ cõi, lại có thể bình tĩnh như vậy, điều này nằm ngoài tầm với của người thường.
"Tiết thành chủ, ta lần này liều chết đến đây, là phụng mệnh lệnh của Đại đương gia, cùng Tiết thành chủ thương lượng một chuyện đại sự sống còn..."
Sau khi nghe Hoàng Tam Nguyên nói ra ý đồ, Tiết Bán Xuyên sững sờ một hồi.
"Hợp tác? Ta đang muốn đầu hàng." Tiết Bán Xuyên chỉ vào giấy bút: "Cái này... Chính viết thư hàng."
Tiết Bán Xuyên ngồi xếp bằng, mở giấy bút đang viết, bên trong để một tiêu đề:
“Tội Thần Bán Xuyên trăm bái….”
Dưới bàn còn bày biện rất nhiều trang giấy, có vẻ như iết Bán Xuyên đã luyện chữ từ rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp.
Sau nửa năm xem tình hình, Hoàng Tam Nguyên nhận thấy Tiết Bán Xuyên đã già đi rất nhiều, hình dung tiều tụy, mặt không sức sống.
"Tiết thành chủ, thân thể của ngài không sao đó chứ?"
“Khụ khụ, ta có thể chịu được.” Tiết Bán Xuyên ho nhẹ một tiếng, tựa hồ đột nhiên phát hiện cái gì: "Ngươi muốn cùng ta liên thủ đối phó với U Châu Vương, nếu ta bắt ngươi giao cho U Châu Vương, hắn có lẽ sẽ không trách tội ta.”
Hoàng Tam Nguyên lập tức xạm mặt lại.
Đây có phải là Tiết Bán Xuyên mà hắn biết không? Tiết quân sư trước đây hỉ nộ không lộ, cho dù xảy ra chuyện lớn như thế nào, đều là một bộ dáng trí tuệ vững vàng. Nhưng dáng vẻ hôm nay, nhìn qua thực sự có chút doạ người.
Năm ngoái, Tiết Bán Xuyên đã lên kế hoạch từ rất lâu bên cạnh Hàn Hổ Cự, bồi dưỡng thân tín của mình, sau đó loại bỏ Hàn Hổ Cự bằng thủ đoạn lôi đình, thành công nắm giữ vị trí thành chủ.
Thủ đoạn không thể nói là không cao.
Nhưng sau khi ngồi ở vị trí này, Tiết Bán Xuyên mới hiểu được sự khó khăn của Hàn Hổ Cự. Thành Hắc Thạch nằm trên biên cảnh của đế quốc, mà sát biên cảnh chính là Nhung tộc. Nhung Tộc cứ hai ngày ba ngày lại đến càn quét, đánh cũng đánh không lại. Muốn phát triển thành Hắc Thạch, xây một binh đoàn tinh nhuệ, lại là thiếu tài thiếu vật, khó mà lấy tay.
Tiết Bán Xuyên lúc này mới có chút bội phục Hàn Hổ Cự, Hàn Hổ Cự tuy ham mê tửu sắc, nhưng hắn không hề làm gì, thành Hắc Thạch cũng không bị nhiễu loạn. Mà phần năng lực này, Tiết Bán Xuyên lại không có.
Nói một cách đơn giản, Tiết Bán Xuyên là một mưu sĩ đỉnh cấp, nhưng chưa hẳn là một thành chủ đỉnh cấp.
Tiết Bán Xuyên là một người có dã tâm, ban đầu vốn định lấy thành Hắc Thạch làm căn cơ để mở rộng ra bên ngoài, sau này có thể rở thành anh hùng một phương, nhưng trong khoản thời gian lo liệu cho thành Hắc Thạch, ông ta đã cố gắng hết sức, mệt mỏi vô cùng, dã tâm cũng theo gió mà đi.
"Tiết thành chủ, sợ U Châu Vương chưa chắc sẽ tiếp nhận ngươi đầu hàng?"
Khẩu hiệu mà Dương Long Đình không ngừng hét lúc này là: Đừng hỏi, chỉ cần diệt Tiết Tử. Hắn ta quyết tâm trả thù cho Hàn Hổ Cự. Tiết Bán Xuyên đừng nói là viết một lá thư, cho dù có viết hàng ngàn lá thư, e rằng cũng không khiến cho Dương Long Đình đổi ý.
“Ta biết.” Tiết Bán Xuyên nói: “Nhưng xét cho cùng, mọi việc Mưu Sự Tại Nhân, Thành Sự Tại Thiên. Ta muốn thử và cố gắng hết sức để viết thư hàng, nói không chừng U Châu Vương sẽ bỏ qua ta."
"Cái kia... Ngươi có thời gian viết thư hàng, chẳng bằng dùng phần tâm tình này đi chống đỡ Dương Long Đình?”
“Cản, ta lấy gì cản!” Tiết Bán Xuyên cười khổ nói: “Ngươi cho rằng ta có thể làm chủ cả thành này sao? Ngươi có biết trong thành có bao nhiêu hộ lớn không? trong quân trong phủ đều có người của bọn hắn, ta chẳng qua là thay bọn hắn giữ kế sinh nhai mà thôi. Dương Long Đình còn chưa có tới, đã có người bắt đầu báo cáo tin tức cho hắn, chỉ còn chờ Đại Quân đánh tới, liền mở cửa tiếp nhận đầu hàng."
Hoàng Tam Nguyên giờ phút này lại không biết nói gì, hắn am hiểu tính sổ sách, không am hiểu chuyện lãnh binh, càng không hiểu được làm sao quản lý một tòa thành trì, thăng bằng các phương diện quan hệ. Có lẽ, Tiết Bán Xuyên rất khó xử, nếu không sẽ vô sách đối phó, cũng không khiến Tiết Bán Xuyên biến thành bộ dáng như thế này.
Hắn lặng lẽ một hồi, không thể làm gì khác hơn ngoài nói tiếp: "Đại đương gia kêu ta mang một câu tới cho thành chủ?"
"Họ Trình nói cái gì?"
"Cúi đầu thì chết, ngẩng đầu có thể sống." Hoàng Tam Nguyên nói: "Lời này của Đại đương gia chính là như vậy, nếu Tiết thành chủ muốn bắt chúng ta giao cho Dương Long Đình, xin cứ tự nhiên."
"Cúi đầu, ngẩng đầu..." Tiết Bán Xuyên lẩm bẩm bên trong miệng, vừa đi vừa về suy nghĩ về hai từ này, nửa ngày mới phất phất tay nói: "Người đâu, đem cho Hoàng tổng quản một cái ghế.”