Chương 243: Bị Chặn Ở Núi Thanh Ngưu
Xích Mi không chỉ có máy bắn đá, mà còn có các vũ khí công thành khác như xe cói, thang mây...Đương nhiên, đây không phải là do bọn hắn chế tạo, mà là cướp được từ U Châu Vương.
Lấy máy bắn đá làm chỗ dựa, các binh sĩ lao lên tường thành, dùng thân gỗ lớn xô cửa, mượn thang mây lên leo đỉnh thành, hướng cung tiễn, phẫn nộ phóng tới.
Trình Đại Lôi hít vào một ngụm khí lạnh: Khó lòng mà phòng bị , vốn cho rằng Nhung Tộc không am hiểu công thành, hóa ra kinh nghiệm công thành lại sắc bén như thế.
"Phóng!" Trình Đại Lôi phẫn nộ rống to.
Trọng Nỗ (Nỏ to) sớm đã vận sức chờ phát động, 50 tên nỏ bắn về phía dưới thành.
Trận chiến đầu tiên giữa hai bên được tiến hành trong tình trạng chém giết lẫn nhau, bắt đầu công thành từ hoàng hôn, đến canh ba vừa rồi mới thu binh.
Xích Mi không thể phá tan trại Cáp Mô.
Thừa dịp lúc ban đêm, bên kia hạ trại cách trại Cáp Mô ba dặm, hai bên đều có thể nhìn thấy dáng vẻ ăn uống, nghỉ ngơi của nhau.
Trình Đại Lôi không hề thừa dịp đối phương hạ trại mà tập kích, hắn cũng vội vàng tu bổ tường thành, bổ sung tên nỏ, kiểm kê thương vong.
Có lẽ là bởi vì không am hiểu sử dụng máy bắn đá, đạn đá không thể nện vào tường, chỉ là xẹt qua một chút, kết quả sau cùng, cũng chỉ là có một đạn đá nện vào trên đầu thành, làm bị thương bảy tám người, chẳng một ai hi sinh.
Nhưng Trình Đại Lôi biết, đây chỉ là trận đánh đầu tiên, cũng xem như là một món khai vị trước trấn chiến lớn.
Thanh Châu, Thiên Nhất Thành.
Thiên Nhất nhiều nước, nơi đây hướng ra biển lớn sông lớn, ngư nghiệp cùng ngành đóng tàu đều rất phát triển, khoảng cách lại cách rất xa biên cảnh, không giống như vùng đất nghèo nàn U Châu thường xuyên gặp Nhung Tộc quấy rối.
Nhưng Phương Bá Sơn đến nơi đây, tuy rằng cách Nhung Tộc rất xa, nhưng vẫn như cũ khó mà bắt đầu vui vẻ.
Thành chủ Thiên Nhất thành cùng hắn là quen biết cũ, Thiên Nhất Thành cách thành Lạc Diệp khá gần, trên phương diện làm ăn, đôi bên cũng có rất nhiều lui tới, bình thường quan hệ coi như không tệ. Lần này Phương Bá Sơn trốn đến nơi này, chính là muốn tìm đối phương để nương tựa, chờ Nhung Tộc giết đoạt xong một phen, chính mình lại trở về làm thành chủ.
Nhưng đợi qua mấy ngày, cảm giác không dễ chịu cho lắm.
Đối phương cũng tận tình làm một chủ nhà hiếu khách, mời mình ăn vài bữa cơm, ở bên trong tiệc rượu liền nói: Lão huynh đã chạy đến tìm ta, ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho huynh, mặc dù ta có gia nghiệp lớn, còn có rất nhiều người há miệng đợi ăn. Đương nhiên, gia nghiệp lớn cũng có chút khó xử, vừa mở mắt ra liền có vài trăm người phải nuôi, loại khó xử này chắc lão huynh khẳng định cũng có thể hiểu.
Hiểu, Phương Bá Sơn có cái gì không biết, đã chạy đến đây, làm sao có thể không cho hắn một chút lợi ích.
Hôm nay một thỏi vàng, ngày mai một thỏi bạc, trân châu, đồ bằng ngọc yêu thích của phu nhân, cầm lấy đi, cầm lấy đi...
Lão huynh, ta làm sao có ý tứ như vậy, giờ chẳng qua chỉ là nói thật ra, đứa chắt tử còn muốn thanh kiếm, nghe nói lão huynh cũng có một thanh bảo kiếm...
Đến Thiên Nhất Thành lánh nạn, Phương Bá Sơn mang không ít Kim Ngân Châu Báu, nhưng đến nơi đây, hắn không khỏi suy nghĩ, tài sản mà mình mang theo còn là của mình sao…
Tại thành Lạc Diệp, hắn là dưới một người trên vạn người, trừ U Châu Vương ra, không có người nào là hắn để vào mắt. Mà ở đây, bản thân và gia quyến chỉ có thể ở trong một biệt viện nhỏ, ăn mặc chi phí tự nhiên không thể so sánh khi còn ở thành Lạc Diệp, mấu chốt là tới nơi này còn phải nhìn sắc mặt người khác, cho dù là nha hoàn của đối phương, cảm giác này...Khiến Phương Bá Sơn có chút không thoải mái.
"Thành chủ, thành chủ..."
Kiều Dã từ ngoài viện chạy vào.
"Xuỵt, im lặng!" Phương Bá Sơn cảnh giác nhìn trái phải một cái: "Tai vách mạch rừng, ở chỗ này đừng có xung hô như vậy, miễn cho người khác cảm thấy chúng ta có tâm xấu."
"Thành chủ... Không cần thiết phải cẩn thận như vậy chứ?"
"Cận thận một chút cũng tốt, ta để ngươi đi nghe ngóng tình hình, như thế nào rồi?”
"Ta đã hỏi người từ U Châu qua, trước khi bọn họ đi, Nhung Tộc vẫn còn chưa giết tới.”
"Còn chưa giết tới, chẳng lẽ bọn họ đoạt thành Hắc Thạch xong liền chạy." Phương Bá Sơn suy nghĩ, nếu là như vậy, thì chính mình cũng nhanh trở về thôi, không thể cứ ở đây ăn nhờ ở đậu người ta mãi được.
"Thành chủ, ngươi nói xem, có phải là Trình Đại Lôi đã ngăn cản Nhung Tộc?"
Phương Bá Sơn lườm hắn một cái: "Buổi sáng ngươi còn chưa tỉnh ngủ à, chỉ bằng mấy tên sơn tặc thì làm sao có thể chống đỡ được Nhung Tộc, đây chính là Bắc Man bộ nha!"
"Nhung Tộc đã phá thành Hắc Thạch, nhưng lại chưa tấn công về phía Nam. Mà thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ còn chưa giết tới thành Lạc Diệp, có lẽ, thật sự đã bị Trình Đại Lôi ngăn cản.”
Phương Bá Sơn lâm vào suy tư, khi tất cả các khả năng bị loại bỏ, điều khó xảy ra nhất có thể sẽ trở thành sự thật.
Nhưng 1 tên sơn tặc, thật sự có thể chống đỡ hơn một vạn kỵ binh của Bắc Man bộ sao?
"Lại tra, tiếp tục dò xét!" Phương Bá Sơn nói: "Thăm dò rõ ràng động tĩnh ở núi Thanh Ngưu!"
"Vâng!"