Chương 244: Thăm Dò Trại Cáp Mô

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,851 lượt đọc

Chương 244: Thăm Dò Trại Cáp Mô

U Châu thành, trên đầu thành.

"Chuẩn bị thêm nỏ cứng và cung tên lớn, nếu muốn thủ thành, cung tiễn nhất định không thể thiếu."

Dương Long Đình khoác khôi giáp, bước nhanh trên tường thành, tuần tra thành trì của chính mình.

“Đã để cho thợ thủ công trong thành gấp rút làm qua một đêm, trong vòng một tháng sẽ chế tạo được trăm vạn mũi tên.” Lý Thiện Ngôn theo sát phía sau hắn.

"Một tháng, Bắc Man bộ sẽ cho ta một tháng à, nhanh, phải nhanh! Trận chiến này quyết không thể sai sót!"

Dương Long Đình bước nhanh, đi đến gần một binh sĩ thì ngừng lại, bộ dáng của binh sĩ này còn rất trẻ, lại mang nét ngây thơ trên khuôn mặt.

Dương Long Đình nhìn từ trên xuống dưới, vỗ vỗ tro bụi trên mũi hắn.

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Bẩm Vương Thượng, mười sáu!"

"Tốt, tốt!" Dương Long Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Là một nam nhi tốt, chuẩn bị đánh trận, có sợ không?”

"Không sợ!" Binh sĩ ưỡn lồng ngực thẳng tắp.

"Ha-Ha, ngay cả ta cũng sợ, ngươi sao có thể không sợ." Dương Long Đình mỉm cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Bảo vệ quốc gia, sợ sẽ không làm được! Ta và các ngươi đều sợ hãi giống nhau, đến lúc đánh trận, Bản Vương nhất định cùng các ngươi một chỗ giết địch!"

Binh sĩ đứng nghiêm, thân thể bởi vì kích động mà run rẩy.

Dương Long Đình vỗ vỗ bờ vai của hắn, mang theo tham mưu và tướng sĩ rời đi.

Thẳng đến khi Dương Long Đình đã đi xa, binh sĩ vẫn như cũ, kích động đến đầy đỏ mặt lên.

"Uy, đó chính là U Châu Vương a! Không nghĩ tới ngài ấy sẽ nói chuyện với Tiểu Ngụy."

"U Châu Vương của chúng ta là người tốt, ta nghe nói năm đó, chính ngài ấy đã cưỡng chế Nhung Tộc rời khỏi đế quốc!"

"Đi theo ngài ấy, luôn luôn không sai!"

Một số binh lính thảo luận qua lại, mà giờ khắc này Dương Long Đình đã đi xa. Hắn mấy ngày nay đều không có nghỉ ngơi tốt, một mực tại kiểm tra hàng phòng thủ của thành trì.

Chiến tranh sắp đến, hắn không thể không cẩn thận, tuy Nhung Tộc đáng sợ, nhưng bọn hắn cũng là ỷ mạnh hiếp yếu. Mà U Châu thành xem như là thành trì kiên cố nhất trong toàn bộ U Châu, chỉ cần để cho bọn hắn biết khó, mà lui. Dù sao U Châu nhiều thành trì như vậy, bọn họ đoạt nơi nào không đoạt, nhất định cũng không chọn một thành trì khó như U Châu thành.

"Phía dưới nhiều người như vậy đang làm cái gì?" Dương Long Đình đứng ở cửa thành nhìn xuống dưới.

"Tất cả đều là dân chạy nạn ở khắp nơi, muốn vào thành lánh nạn."

"Đem bọn hắn đuổi đi, nếu có thổ phỉ thừa cơ trà trộn vào thì phải làm sao!" Dương Long Đình.

"Đã phái người chạy qua, nhưng bọn họ thật sự rất muốn vào thành.”

"Đuổi không đi thì giết, đạo lý đơn giản vậy còn cần ta dạy ngươi à!" Dương Long Đình hừ lạnh một tiếng.

"Báo!"

1 tên dò thám chạy lên tường thành, quỳ xuống trước mặt Dương Long Đình: "Bẩm Vương Thượng, ta đã tìm hiểu qua, Nhung Tộc còn chưa qua khỏi núi Thanh Ngưu!"

"Còn chưa qua sao." Dương Long Đình nhíu mày, dựa theo thời gian đã tính toán thì đáng lẽ đã vượt qua núi Thanh Ngưu, dù sao tốc độ hành quân của Nhung Tộc cũng rất nhanh.

"Bọn sơn tặc ở núi Thanh Ngưu đó đâu, bọn họ đã chạy đi đâu rồi?”

"Ta cũng không nhìn thấy bọn họ rời khỏi núi Thanh Ngưu.”

"Ồ!" Dương Long Đình nhíu chặt lông mày, hắn vô thức nhớ tới dáng vẻ cản đường lúc trước của Trình Đại Lôi, chẳng lẽ đồ ngốc này thật sự muốn ngăn cản Nhung Tộc.

"Lại tra, tiếp tục dò xét! Nhất là tình huống ở núi Thanh Ngưu.”

"Vâng!"

Núi Thanh Ngưu là khu vực nguy hiểm cuối cùng ở U Châu, mà U Châu lại là tuyến phòng thủ cuối cùng của Đế Quốc về phía Bắc. Nếu núi Thanh Ngưu bị phá, U Châu sẽ rơi vào thế nguy hiểm khó cói thể phòng thủ, mà nếu U Châu mất, dựa theo tốc độ tiến quân thần tốc của Nhung Tộc, thì Ký Châu, Thanh Châu, thậm chí Kinh Châu đều lâm vào nguy hiểm.

Bên trong đều đang bao trùm sợ hãi, mọi người đều biết quy mô xâm lược của Nhung Tộc, chuyện ba mươi năm trước liệu có xảy ra một lần nữa, trong lòng mọi người đều đang cố đánh trống lảng.

Mọi người cũng giống như Dương Long Đình, đều phái mật thám đi đến núi Thanh Ngưu, trong lúc vô hình, vô số ánh mắt đều đặt ở chỗ này: Thành chủ các nơi, thổ phỉ bất lực chạy trối chết hay mấy nhà phú hộ luôn chỉ tập trung vào sản nghiệp của gia tộc.

Núi Thanh Ngưu trước giờ không có danh tiếng gì, hôm nay lại rơi vào ánh mắt của nhiều người như vậy.

Mà đối với những chuyện này, Trình Đại Lôi hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì hắn đang bận rộn mài đao xoèn xoẹt.

Núi Thanh Ngưu, trại Cáp Mô.

Trình Đại Lôi đi xung quanh sơn trại, kiểm tra tuyến phòng ngự cùng hậu cần.

Cuộc chiến thực sự không thể như tưởng tượng được, cuộc đối đầu đầu tiên với Bắc Man bộ kỳ thực đã bộc lộ ra rất nhiều vấn đề. Thể lực của từng binh sĩ, ý chí chiến đấu căn bản không thể so sánh với binh sĩ của Bắc Man bộ, dù sao, Trình Đại Lôi nắm giữ chỉ là một đám sơn tặc, nói bọn họ là đám ô hợp giống cũng không sai.

Nếu cho Trình Đại Lôi một chút thời gian, Trình Đại Lôi chưa hẳn không thể đem bọn họ huấn luyện thành một tinh binh có kỹ cương ưu tú. Trong thời đại này mà chất lượng binh lính nhìn chung còn thấp thì dù chỉ có hai nghìn binh lính cũng đủ để càn quét phần lớn lãnh thổ.

Đáng tiếc, không có thời gian.

Cái gọi là chiến tranh, làm sao có thể để ngươi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ. Nếu như tất cả thật sự đều được chuẩn bị kỹ càng, thì ngươi phải đi đánh người khác.

Trình Đại Lôi mặc trên người quan phục mà U Châu Vương ban thưởng, sau lưng mang theo rìu, bên hông đeo bảo kiếm, ba con dấu thì treo lủng lẳng ở bên thắt lưng hắn.

Hắn mặc một bộ trang phục như vậy, đi khắp sơn trại, lời trong miệng đều là “Đám cặn bã Nhung Tộc”, “Phải muốn đem lũ súc sinh này đuổi cùng giết tận.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right