Chương 297: Minh Ngọc Công Chúa

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,015 lượt đọc

Chương 297: Minh Ngọc Công Chúa

Đợi thấy rõ đằng người phía sau, Trình Đại Lôi mới bất đắc dĩ buông ra chuôi kiếm, nói: "Làm gì đó, ngươi xém hù chết ta, biết không hả?”

Người ở sau lưng Trình Đại Lôi sững sờ: "Ngươi, ngươi làm gì, vừa rồi ánh mắt của ngươi thật là dọa người a, ta không phải đang cùng ngươi chào hỏi à. Uy, làm sao mỗi lần gặp ngươi thì đều là bộ dáng này hả, ngươi không biết đổi một bộ khác sao.”

Ánh mắt của ba ngươi Từ Thần Cơ ba rơi vào trên thân người này, mặc một bộ áo lam, ngoài miệng hai phiết sợi râu, nhưng bộ dáng vừa nhìn liền biết, chính là nữ tử cải trang giả dạng.

"Đại đương gia, vị này là?"

"Ờ, lão đại của ta." Trình Đại Lôi thuận miệng nói.

"Trên ngươi còn có lão đại?"

Cả ba ngẩn người, lập tức cũng nhận ra nữ tử này là ai, đây chính là Lý Uyển Nhi, người đã từng bị trại Cáp Mô bắt được. Chỉ bất quá, đã lâu không gặp, cô trổ mã đến càng thêm xinh đẹp, như một đóa hoa tươi nở rộ.

"Ta đương nhiên có lão đại, nếu không phải vậy, thì ai đứng ra bảo bọc ta." Trình Đại Lôi phất phất tay nói: "Vừa đi vừa nói.”

Thành Trường An có bốn nhà đạo tặc, tất cả đều có địa bàn riêng, trên đầu cũng có người đứng ra chống đỡ, nếu không phải vậy thì sẽ có rất nhiều chuyện căn bản chơi không được, đây có thể xem là cấu kết giữa quan viên và thổ phỉ. Mà người bảo bọc Trình Đại Lôi, họ Lý tên Uyển nhi, chính là Minh Ngọc công chúa của Đế Quốc.

Trình Đại Lôi luân lạc tới Trường An, trời đưa đất đẩy làm sao mà gặp phải Lý Uyển Nhi, hai bên coi như quen biết cũ, quan hệ cũng không tệ lắm. Sau đó Lý Uyển Nhi liền trở thành chỗ dựa của Trình Đại Lôi.

Mấy người tới một quán trà, tìm một phòng riêng để ngồi.

Trình Đại Lôi nhìn Lý Uyển Nhi nữ giả nam trang, có chút im lặng, nói: "Ngươi tại sao lại từ trong cung chạy ra? Nếu như để Lão Chu biết, ngươi đến tìm ta thì lại không xong.”

Lão Chu là thái giám đem Lý Uyển Nhi nuôi lớn, cùng Trình Đại Lôi cũng có chút quen biết.

"Trình Đại Lôi, ngươi nói xem, đã bao lâu ngươi không có đi tìm ta."

"Công chúa điện hạ, ta rất bận rộn có được hay không, ngài chủ tịch không có việc gì, nhưng tổng giám đốc sẽ làm hết việc." Trình Đại Lôi rót cho mình một chén trà: "Lần này tìm ta có chuyện gì?”

"Trình Đại Lôi, ngươi dẫn ta chạy trốn có được hay không?"

Phốc!

Trình Đại Lôi phun ngụm trà vừa mới uống xong, đám người Từ Thần Cơ ba cũng ngẩn người, nhìn Trình Đại Lôi, lại nhìn Lý Uyển Nhi. Trong mắt đều viết một câu:

"Có gì đó quái lạ!"

Lý Uyển Nhi thở dài: "Ngươi không mang theo ta chạy trốn, phụ hoàng liền muốn đem ta gã chồng."

"Ngươi dù sao cũng đã tới tuổi lấy chồng, ở nơi này mà như ngươi thì người ta đã gọi là già rồi." Trình Đại Lôi dò xét Lý Uyển Nhi: "Nhưng gả cho ai a?"

"Ta còn không biết đây."

"y... Ngươi như vậy, khiến ta cảm thấy rất xấu hổ.”

"Phụ hoàng muốn gã ta cho Võ Trạng Nguyên của lần này."

"Đây còn không phải là chuyện tốt sao. Cho tới bây giờ mỹ nữ chính là đi cùng anh hùng mà, ngươi tuy không tính là mỹ nữ, nhưng cưới được anh hùng, vậy còn không biết mừng thầm đi.”

"Ngươi căn bản không biết chuyện phía sau của Võ khoa cử lần này." Lý Uyển Nhi trợn mắt nói: "Ngươi cái gì cũng không biết."

"Vậy thì mời Chủ Tịch truyền đạt lại một chút tinh tức, chúng ta cũng nên học tập theo." Trình Đại Lôi nói.

Lý Uyển Nhi hừ một tiếng, vững vàng nói: "Lần này Võ Khoa Cử, vốn là vì đế quốc muốn chiêu mộ tướng lãnh mang binh đánh giặc, không vẻn vẹn thi võ nghệ, còn bao gồm mưu lược, trận pháp, thống binh các loại."

"Nguyên cũng cần phải như vậy sao." Trình Đại Lôi gật gật đầu.

"Triều đình định ra 3,652 cái danh thiếp, truyền ra các thành ở các Châu, Đế Quốc có 13 Châu 108 thành, mỗi thành được chia thành một số nơi, tuyển ra người, sau đó viết tên bọn hắn vào danh thiếp, như vậy liền có thể đến Trường An tham gia võ cử."

"Đế quốc to như vậy, lại chỉ chọn ra 3,652 người bên trong, nhất định là cao thủ như mây."

"Không phải là cao thủ như mây, mà là quý nhân như mây." Lý Uyển Nhi hừ một tiếng: "Ngươi biết bọn họ chọn người như thế nào không?”

"Đương nhiên là tuyển bạt người võ nghệ xuất chúng, trước khi đến tham gia đại hội võ thuật ở Trường An, đều phải trải qua một lần thi đấu võ ở các thành, tuyển chọn ra những nhân vật đứng đầu..." Trình Đại Lôi nói, bỗng nhiên dừng lại: "Nhìn ý tứ này của ngươi, giống như không phải đi.”

"Dĩ nhiên không phải, lần này triều đình rất nổ lực, cho dù sau cùng không có đoạt giải nhất, chỉ cần quá trình bên trong biểu hiện tốt, được triều đình nhìn trúng, cũng sẽ ủy thác trách nhiệm." Lý Uyển Nhi nói: "Cơ hội như vậy, tuyệt đối không dành cho bình dân, đều là các đại thế gia tranh đoạt đến bể đầu. Thậm chí còn có người ra giá cao, càng cao thì danh thiếp chính là của người đó, ngoài ra một số thành trì còn đưa danh thiếp cho các nhà quý tộc lớn trong thành.”

"Như là như thế, Võ Khoa Cử lần này, không phải thành đại hội phân chia thế lực sao.”

Cái này cũng giống như tuyển tú của kiếp trước, nếu đặt một hoặc hai bên liên quan thì có thể hiểu được, nhưng nếu đều là các bên liên quan thì có thể chọn loại mặt hàng nào. Trình Đại Lôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên đình trệ, cảm thấy sự tình khả năng so với Lý Uyển Nhi nghĩ còn muốn phức tạp hơn. Lý Uyển Nhi biết được miếu đường cao thấp ra sao, xem như đây là huyết thống thiên phú của người ta, nhưng Lý Uyển Nhi không hiểu được giang hồ xa, đây chính là nghề nghiệp thiên phú của Trình Đại Lôi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right