Chương 298: Làm Giám Khảo

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,487 lượt đọc

Chương 298: Làm Giám Khảo

Võ Khoa Cử cũng không phải là ba năm tổ chức một lần, hoặc năm năm một lần, mà là trước giờ chưa từng được tổ chức. Trước giờ, Đế quốc chỉ có kỳ thi Văn cử, không hề có Võ cử, vì vậy mà người học võ trong Đế quốc không có đường đi lên. Người giang hồ cũng mặc kệ cái này cái kia, cũng chẳng cần biết thi võ đạo hay quân sự. Mà thật vất vả mới có một cơ hội, ai dễ chịu buông tha.

Không có danh thiếp thì phải làm sao bây giờ, đoạt thôi, canh giữ núi non hiểm trở, nhìn thấy có người tiến vào Kinh để tham sự thi cử, trực tiếp một đao đâm ra, cầm danh thiếp tiến vào Kinh thành. Dù sao thời đại này cũng không có ảnh, cứ nói tên trong danh thiếp chính là ta, thì ai quản được.

Trình Đại Lôi suy nghĩ cũng không khoa trương, rất có thể loại chuyện này đã xuất hiện. Bây giờ ở Trường An tụ tập rất nhiều người học võ, lại không biết bên trong có bao nhiêu sơn tặc, bao nhiêu hung đồ.

Trình Đại Lôi nghĩ đến, bỗng nhiên nghẹn ngào bật cười: Sự tình thật là náo nhiệt.

"Ngươi cười cái gì, chuyện đại sự của Đế quốc, nghe rất buồn cười sao?”

"Không, không, Lý đổng mời tiếp tục."

Lý Uyển Nhi trừng Trình Đại Lôi một chút, lại nói: "Đây chỉ là một danh thiếp, đã tranh nhau đến thành bộ dáng như vậy, huống chi trạng nguyên cuối cùng. Người nào đoạt được giải nhất, chính là trực tiếp thống lĩnh tinh binh, trấn thủ biên quan tây bắc, ngày sau trên triều đình của Đế Quốc, tất nhiên sẽ có một chỗ đứng. Những thế gia đó làm sao có thể để vị trí này rơi vào tay kẻ khác, bây giờ các thế lực ở Trường An đã tranh đến túi bụi, nhất quyết muốn để võ trạng nguyên phải có xuất phát điểm từ phe phái của mình. Mà chủ trì lần này của đại hội cũng chính là bọn họ.”

“Vừa là trọng tài, vừa là thí sinh.” Trình Đại Lôi giật mình.

"Nếu chỉ là một trận võ thuật thuần túy, thì còn dễ nói, thua cứ thua thắng thì thắng, còn không thể so với binh pháp, cũng không phải chiến tranh đao thật kiếm thật, đơn giản như văn chương trên giấy mà thôi.”

"Ban giám khảo thật sự quá tệ." Trình Đại Lôi liên tiếp hừ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Chuyện này, phụ hoàng của ngươi không biết sao? Chẳng lẽ cứ nhìn người ta đem Võ cử do mình đứng ra thành lập, lộn thành một mớ bùi nhùi sao?”

"Biết a, vì vậy phụ hoàng mới muốn đem ta gả cho trạng nguyên, bất luận là phe phái nào đoạt được trạng nguyên, sau cùng đều biến thành con rể của phụ hoàng."

"Tê!" Trình Đại Lôi hít vào một ngụm khí lạnh: "Minh Đế bệ hạ lại khủng bố như vậy!"

"Thế nhưng ta cũng không muốn trở thành thủ đoạn chính trị cho bất kỳ ai, người mà ta muốn gả nhất định phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa.” Lý Uyển Nhi ngẩng đầu, trong mắt ẩn ẩn phát sáng: "Giống như Chiến thần Dương Long Đình của Đế Quốc.”

Phốc!

Ba người Từ Thần Cơ đồng thời đem trà phun ra.

"Bọn họ làm sao?" Lý Uyển Nhi.

"Đại khái là cảm thấy ngươi cần phải đọc nhiều sách, thay đổi thẩm mỹ quan đi." Trình Đại Lôi phun lá trà trong miệng ra.

"Trình Đại Lôi, ngươi là người của ta, lần này nhất định phải giúp ta."

"Giúp thế nào, hay là kêu ta hủy Võ Khoa Cử lần này, bây giờ ta phải triệu tập huynh đệ, trong vòng mười ngày, nhất định để thành Trường An đại loạn, Võ Khoa Cử muốn làm cũng không thể.”

"y... Ngươi thật đúng là xuất thân sơn tặc a, lúc nào cũng thích dùng bạo lực như vậy.”

"Vậy thì như thế nào..." Trình Đại Lôi ngẩn người, nói: "Ngươi không phải muốn ta tham gia Võ khoa cử lần này, cái này không thể được nha, ta chỉ là 1 tên sơn tặc, cũng không muốn làm trấn thủ ở biên giới tây bắc đâu.”

"Ngươi đừng có mơ, trước phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không, ngươi chỉ là 1 tên sơn tặc còn muốn đoạt Võ Trạng Nguyên."

"Vậy thì làm sao." Trình Đại Lôi dừng lại: "Mời công chúa điện hạ chỉ rõ, tiểu sinh quả nhiên là hồ đồ."

"Không phải cho ngươi đi thi Khoa Cử, mà là để ngươi..." Lý Uyển Nhi hạ giọng: "Là cho ngươi đi làm giám khảo."

"y... điều này có hơi quá không?” Trình Đại Lôi nói.

"Không quá, hợp tình hợp lý." Lý Uyển Nhi nói: "Ngươi đi làm giám khảo, loại bỏ những người mặt mũi xấu xí, vớ va vớ vẩn, làm ta chướng mắt đi.”

"Như vậy, ngươi đã có cách sắp xếp đưa ta vào bên trong sao.” Trình Đại Lôi nói: "Ngươi bây giờ lại có thế lực lớn như vậy? Đúng là một tiểu cô nương âm mưu.”

"Không có." Lý Uyển Nhi nói: "Nhưng ta đã phát hiện ra rằng một số giám khảo lần này đến từ Tương Phủ, một số từ các Tướng quân và một số từ các thế lực khác, nhưng có một người không thuộc về bất kỳ thế lực. Trường An cũng chưa có ai thấy qua hắn, ta muốn ngươi cải trang thành hình dạng của hắn, trà trộn vào địa điểm thi."

"Người nào?"

Lý Uyển Nhi tiến đến bên tai Trình Đại Lôi, khẽ mở hàm răng, trong miệng thốt ra một cỗ hương hoa lan, chậm rãi nói ra ba chữ.

"Ngưu Tam Cân."

Con đường dài thật dài, cùng với tiếng kẽo kẹt, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.

Đánh xe chính là 1 tráng hán, đội mũ sắt gỉ, áo giáp rách nát, tay cầm một con dao gỗ, trong thời tiết này, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng hắn ta vẫn đứng thẳng, thân hình căng ra như một cánh cung.

"Phụ thân, chúng ta còn phải bao lâu nữa mới tới Trường An? Thiết nhi đều đói."

"Sắp đến rồi.”

"Đi lâu như vậy, ngươi sẽ không phải đi nhầm đường đi."

"Cái gì mà ta đi sai đường, trước giờ ta chưa từng đến Trường An, là cái tên đốn củi kia chỉ đường sai cho chúng ta được không?”

"Ai, ta không biết đời trước tạo cái nghiệt gì, mới xui xẻo va phải ngươi, muốn ăn không ăn, muốn mặc không có mặc, ai, nếu ta không gả cho ngươi thì tốt rồi, ta không gả cho ngươi thì sẽ không sinh ra Thiết nhi, nếu như ta không sinh ra Thiết nhi..."

"Được rồi, có biết phiền hay không, đến Trường An liền tốt, lần này triều đình điều ta đến Kinh Thành, ngày tháng sau đó sẽ tốt hơn."

"Hừ, ngươi chính là chuyển thế của sao chổi, theo ngươi cả một đời liền không may."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right