Chương 299: Ngưu Tam Câ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,161 lượt đọc

Chương 299: Ngưu Tam Câ

Ngưu Tam Cân, quan gác cổng ở Vân Thủy Tây Bắc. 120 năm trước, lúc Đại Võ khai quốc, phong công thần. Mà tổ tiên của Ngưu Tam Cân đã từng dắt ngựa cho Thái Tổ, sau đó được phong đến Vân Thủy, cha truyền con nối, tổ tiên của hắn đã canh giữ nơi này qua nhiều thế hệ. Khi nó được truyền cho Ngưu Tam Cân, đây đã là thế hệ thứ năm.

Một trăm hai mươi năm, thương hải tang điền, cũng đủ rồi khiến nhiều chuyện phát sinh thay đổi. Vân Thủy quan cũng không phải là nơi quan trọng, trước kia trấn thủ ở nơi đây cũng chỉ có một ngàn binh sĩ, vật đổi sao dời, chết thì chết trốn thì trốn, bây giờ chỉ còn lại bảy tám gia đình.

Mà Ngưu Tam Cân là tướng thủ ở Vân Thủy quan, hoặc là nói hắn là thôn trưởng Vân Thủy thôn. Nhung Tộc thường xuyên xâm lấn biên giới, cũng rất ít đến Vân Thủy quan, chủ yếu là nơi này thực sự nghèo quá, nghèo đến nỗi Nhung Tộc cũng quên mất, nơi này còn có người sinh sống. Nhưng mấu chốt là không chỉ có Nhung Tộc quên bọn hắn, mà ngay cả Đế Quốc bên này cũng triệt để quên bọn hắn.

Tổ tiên của Ngưu Tam Cân mỗi ngày đều chăn thả dê, trồng ruộng hàng ngày, thời gian trôi qua rất cái thảm. Có đôi khi Ngưu Tam Cân cũng sẽ nghĩ, chính mình đến tột cùng có còn là võ tướng của đế quốc hay không.

Thẳng đến năm ngoái, Nhung Tộc xâm lấn quy mô lớn, đem Đế Quốc nhấn dưới lòng đất mà đánh, trận chiến đánh xong, triều đình cũng tra lại một chút, xem thử tòa thành nào bị Nhung Tộc phá tan, tòa thành nào có tướng lãnh lập công.

Rốt cục, triều đình tìm thấy từ bên trong một đống giấy tờ ố vàng, lòi ra một cái tên Vân Thủy Quan. Mọi người kinh ngạc phát hiện, dưới tình huống thành trì mạnh nhất ở Tây Bắc đã sụp đổ, lại còn có Vân Thủy quan không có hư hại hay tổn thất gì, mấu chốt là không có cái gì để tổn hại, Nhung Tộc căn bản là không để ý đến bọn hắn.

Minh Đế tay nâng lấy hồ sơ khóc ròng ròng, đời đời trấn thủ Vân Thủy quan, bao nhiêu năm không muốn lương, không cần tiền, đương nhiên muốn cũng không ai cho, chịu mệt nhọc, không oán không hối, đây thật sự là trụ cột của Đế quốc.

Quả nhiên là người mà tổ tiên nhìn trúng.

Có quá nhiều lợi ích mà Ngưu Tam Cân không thể có được, chiến công lại bị mấy thế lực lớn giành mất. Lần này triều đình chuẩn bị mở khoa thi võ, nên để người này đến làm giám khảo, dù sao hắn cũng không thuộc về phe phái nào.

Sau đó thánh chỉ của triều đình truyền đến Vân Thủy quan, Ngưu Tam Cân có chút bối rối, nhưng nghĩ đến đây cũng là chuyện tốt. Sau đó hắn mang theo vợ con, mặc áo giáp đã có một trăm năm lịch sử của tổ tiên, nhưng không có binh giáo thì phải làm sao, gọt chuôi Mộc Đao làm binh khí đi. Kinh thành là đất dưới chân Thiên Tử, cũng không thể để mất thể diện.

"Tiểu Ngưu a, lần này đi kinh thành, biểu hiện tốt một chút, đừng để mắt mặt Vân Thủy quan của chúng ta.”

"Thay ta chuyển lời đến Vũ Đệ bệ hạ, nói Lão Vương ta một mực luôn đến người.”

"Đại thúc, Vũ Đế bệ hạ đã qua đời rất lâu rồi."

"Tiểu Ngưu, cả thôn đều đặt hy vọng vào ngươi, chúng ta phải cư xử tốt và đừng làm mất mặt của mình ở Trường An.”

Sau đó, Ngưu Tam Cân mang theo hy vọng của cả thôn, đánh xe ngựa, cũng như các loại thảo mộc, ngọc bích, da thú và những thứ khác, để chuẩn bị đi đến Trường An, đội mũ gỉ sét và áo giáp rách nát, mang dao mộc, suốt đường thuyền xe (xe ngựa) mỏi mệt, hướng về phía Trường An.

"Này!"

Gần đến thành Trường An, trên đường đột nhiên nhảy ra 1 đội người ngựa, trong tay cầm thiết đao, miếng vải đen che mặt, người cầm đầu mở miệng hô to.

"Này, núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn từ đây qua, phải để lại phí đi đường, nếu chống đối, quản giết không quản chôn."

Nữ nhân trên xe giật mình, vội ôm hài tử: "Cha nó, chúng ta gặp phải cường đạo ròi sao, ai, ta liền biết, lúc trước không nên gả cho ngươi, ta nếu như không gả cho ngươi..."

"Chớ hoảng sợ, có ta ở đây." Ngưu Tam Cân từ trên xe nhảy xuống: "Lũ các ngươi, có biết ta là ai không, thậm chí ngay cả võ quan của đế quốc mà cũng dám cướp, nha nha nha, mau ăn một đao của ta.”

Bang một tiếng...Thật có lỗi, không hề có bang một tiếng, Ngưu Tam Cân rút ra là Mộc Đao (đao gỗ), chỉa vào đám người.

Đương nhiên, đám cường giả này là do Trình Đại Lôi và những người khác cải trang, nhìn thấy cảnh này, Trình Đại Lôi và những người khác đều sững sờ.

Đã dặp qua nghèo, nhưng lại chưa thấy ai nghèo đến vậy, ngay cả một bộ trang bị cũng không đầy đủ, làm quan mà lại khổ sở như thế sao.

"Ngươi là Ngưu Tam Cân?"

"Hừ, nếu đã biết tên của ta, còn không mau lui ra."

"Quả nhiên là?"

"Lão tử trước nay không đổi danh đổi họ, Vân Thủy quan Ngưu Tam Cân chính là ta."

"Mau bắt trói lại.”

Trình Đại Lôi phất phất tay, chỉ nghe bên tai đinh đương một tiếng, Ngưu Tam Cân quát lên.

"Này, ăn gió lốc của ta.”

“Nhìn đao của ta đây.”

"Này, các ngươi thả ta ra, thả ta ra!"

Không bao lâu, một nhà ba người Ngưu Tam Cân liền bị buộc thành bánh chưng, bọn thủ hạ liền tìm tới tìm lui quan ấn của hắn.

Trình Đại Lôi nhìn tướng mạo của Ngưu Tam Cân.

"Mặt chữ điền Tử Diện, miệng rộng râu dài." Trình Đại Lôi bĩu môi: "Nhìn sao cũng không giống, ngươi rõ ràng là mặt vàng, ở đâu ra mà Tử Diện, ngươi không phải là kẻ giả mạo đi?"

"Cái đó là gia gia của ta." Ngưu Tam Cân nổi giận gầm lên một tiếng: "Trời đất bao la, người nào dám giả mạo Lão Ngưu ta, các ngươi muốn cái gì mau nói, thả vợ con của ta ra.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right