Chương 322: Hí Kịch

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,790 lượt đọc

Chương 322: Hí Kịch

Trình Đại Lôi nhìn ra được, thời gian một năm, đẳng cấp của Lâm Thiếu Vũ đã từ ưu tú thăng đến đỉnh cấp, Phá Lãng Thương luyện đến tầng năm. Đương nhiên, đẳng cấp của Liễu Khinh Danh cùng Khuất Cửu Giang cũng là đỉnh cấp, thế nhưng, Lâm Thiếu Vũ lại dùng hai chân đi qua núi thây biển máu, còn Liễu Khinh Danh cùng Khuất Cửu Giang thì là dạng công tử ở trong nhà ấm, như vậy thì làm so được.

Đúng vậy, hắn có thể thắng được Thư Lôi.

Nhưng thắng được Thư Lôi thì làm sao, trong lòng Trình Đại Lôi thay đổi nhanh chóng, muốn nghĩ cách cứu sống Lâm Thiếu Vũ.

Lâm Thiếu Vũ chạy về phía Thư Lôi, Thư Lôi cũng phóng ngựa chạy tới, hai người lúc đến gần nhau, Lâm Thiếu Vũ liền vung ra đòn thương thứ nhất.

"Xuống ngựa!"

Thư Lôi dùng Thiết Cung trong tay đánh về phía Lâm Thiếu Vũ, sử dụng xung lực của con ngựa, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng mũi thương của Lâm Thiếu Vũ giống như có mắt, đâm trúng cổ tay của hắn.

Theo sát sau đó, trường thương hất tung về phía đầu ngựa, chiến mã bị đau ngóc đầu lên, phát ra một tiếng hí dài vang vọng đất trời, đem Thư Lôi đẩy ngã xuống ngựa.

Thư Lôi nổi giận nhào về phía Lâm Thiếu Vũ, nhưng trong nháy mắt, thứ nghênh đón hắn chính là tầng tầng, lớp lớp mũi thương của Lâm Thiếu Vũ, như gió thổi núi lớn, cuốn lên biển rừng, tầng tầng không nghỉ.

Mấu chốt của Phá Lãng Thương nằm ở chỗ sinh lực cạn kiệt, một khi thi triển đi ra, giống như dao động của biển lớn không ngừng nghỉ.

"Thư Lôi, lui, ngươi không phải đối thủ của thiếu hiệp." Kim Vấn Đạo đột nhiên hô một tiếng.

Thư Lôi rút lui thân thể đang chiến đấu, rất cung kính cúi người.

"Ngươi rất lợi hại, ta đánh không lại ngươi."

Nhung Tộc không phải ngươi am hiểu sĩ diện, cũng không phải người biết giữ phong độ, phong độ của họ chỉ dành cho những người mà họ kính trọng, cũng chính là... Người thắng lợi.

Minh Đế đem chân mày nhíu chặt co giãn ra, trên mặt có ý cười, lần này coi như cũng tìm lại chút mặt mũi.

"Thiếu niên, ngươi tên là gì, công phu này là học của ai?”

Tất cả mọi người đều hiểu, Minh Đế là muốn phong thưởng cho thiếu niên, ngày sau hắn nhờ vào đó mà một bước lên trời cũng không phải không được. Nhưng Trình Đại Lôi lại lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn Lâm Thiếu Vũ trước lừa dối quan viên, tìm cơ hội mau mau chuồn đi.

Nhưng đồng thời Trình Đại Lôi cũng hiểu, hắn vì sao lại muốn tới đây.

Quả nhiên, Trình Đại Lôi đoán không sai, chỉ thấy Lâm Thiếu Vũ đi đến dưới đài cao, quỳ gối xuống, hai tay nâng lên đỉnh đầu.

"Thảo dân Lâm Thiếu Vũ, tới đây để kêu oan cho phụ thân.”

Lâm Thiếu Vũ ngóc đầu lên, ánh mắt nhìn về phía đài cao.

Lúc nhìn về Minh Đế, Minh Đế khép hờ hai mắt, hắn nhìn về phía Uất Trì Ly, Uất Trì Ly nghiêng đầu sang một bên, hắn nhìn về phía Thôi tướng, Thôi tướng lấy tay nâng trán, lâm vào chợp mắt. Hắn nhìn về phía văn quan võ tướng trên đài, hoàng thân quốc thích, bọn họ nhìn như không thấy, giống như không hề nhìn thấy Lâm Thiếu Vũ.

Ngược lại là Kim Vấn Đạo đứng người lên, nói: "Lâm thiếu hiệp, lâu rồi chưa gặp, sao ngươi lại có bộ dáng như thế?”

Lâm Thiếu Vũ không để ý tới hắn.

Lưu A Cát đứng ra, cầm phất trần trong tay hất lên: "Cấm vệ quân, đem người gây nhiễu loạn Võ cử, áp giải xuống.”

Có cấm vệ quân vây quanh, bọn họ vẫn kiêng kị Lâm Thiếu Vũ vừa rồi bày ra võ nghệ. Nhưng Lâm Thiếu Vũ cũng không có phản kháng, hắn sớm đã thả thương trong tay, trong miệng cao giọng hô hào.

"Gia phụ Lâm Vấn Thiên, lòng son dạ sắt, trời đất chứng giám, là sao lại đầu một nơi thân một nẻo, để tiếng xấu muôn đời, con trai bất hiếu Lâm Thiếu Vũ muốn thay gia phụ kêu oan, trả lại công đạo…”

Miệng của hắn bị người chặn lại, lời muốn nói đều ngẹn trong họng không thể ra lời. Một lòng muốn đòi công đạo, nhưng có đôi khi hai chữ công đạo này, ngươi đều nói không ra miệng. Nhìn lấy dáng vẻ chật vật của hắn, Trình Đại Lôi không có cơ hội xuất thủ, cũng không muốn ra tay.

Nhìn trên đài cao, mọi người dường như bừng tỉnh trở lại, Lâm Thiếu Vũ xuất hiện thật có chút xấu hổ, nhưng bọn hắn sớm đã học được thấy chuyện mà không hề lúng túng.

Hôm nay Võ Khoa Cử xem như bị Nhung Tộc hủy, đoán chừng Minh Đế đã không còn mặt mũi nào phong thưởng cho Khuất Cửu Giang hoặc là Liễu Khinh Danh, nếu như Lâm Thiếu Vũ không phải là Lâm Thiếu Vũ, ngược lại còn có thể đem chức trạng nguyên này phong cho hắn, đáng tiếc sự tình không bao giờ vừa ý người.

Như vậy chuyện hôm nay chỉ còn lại hai hạng, một là phong thưởng Dương Long Đình, hai là phong thưởng Trình Đại Lôi.

Vẫn còn rất nhiều nghi thức phải diễn ra, gióng trống, vang pháo, Cấm Vệ Quân muốn thể hiện ra danh dự của mình, thừa dịp thời gian này, mọi người phải thảo luận xem nên làm gì với Võ Trạng Nguyên, dứt khoát không phong, hay cứ xách đại một người lên, che khuất mặt mũi đã bị mất sạch.

"Bệ hạ, Minh Ngọc công chúa đã cố ý sắp xếp một màn kịch, thay thế màn múa kiếm ban đầu, bệ hạ có muốn nhìn chút không?”

"Chủ ý của Uyển nhi?" Minh Đế hơi lấy lại tinh thần: "Vậy cứ xem một chút.”

Thật ra thì ai cũng thấy phiền vì những nghi lễ thức rườm rà, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ lòng thành kính trong các dịp như vậy, ở thời điểm này, có kịch để xem coi như cũng giết được thời gian.

Trên võ trường sớm đã có một cái đài cao, trước đó bố trí thành vũ đài, có màn sân khấu phân ra trước sau đài.

Minh Đế cười nói: "Xem ra Uyển nhi sớm đã có chuẩn bị."

"Minh Ngọc công chúa rất có tâm." Lưu A Cát nói.

Nhìn bộ dáng hứng thú của Minh Đế, mọi người ở đây làm sao không dám hứng thú theo. Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên sân khấu.

Trong ánh mắt của mọi người, Sở Thanh Y một thân áo bào trắng đi đến chính giữa sân khấu, sắt mặt của hắn rất trăng, trong mắt không có bất kỳ biểu lộ gì. Trong lúc nhất thời không ai có thể phân biệt được hắn là nam hay nữ, hoặc là không phải nam cũng không phải nữ.

Nghe nói Bồ Tát cũng không phải nam không phải nữ.

Mọi người không khỏi bị hấp dẫn, mắt không chớp theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

"Ma Vương của Phương Bắc đã thức tỉnh

Trời đông giá rét, tuyết rơi hàng vạn dặm

Một trận đao binh sắp sửa bắt đầu

Thế nhưng thế gian vẫn còn nằm trong mộng mà không hề hay biết.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right