Chương 323: Hắn Đang Ở Đây
Giọng hát của hắn hoàn toàn khác với những làn điệu phổ biến ở Trường An, giọng hát mềm mại nhưng không yếu, nương theo tiêu sáo, thanh âm thanh tao vô cùng tự nhiên.
Trên võ đài có một ma tộc mặc đồ đen giãy dụa đứng lên, bọn họ mặt mũi hung dữ, dữ tợn đáng sợ, một tòa thành trì bị công phá, bình dân thân mang áo vải bị tàn sát, kẻ quyền quý thân mang cẩm y đang chạy trốn.
Sở Thanh Y ngã trên mặt đất, chinh chiến, vặn vẹo thân thể, áo bào trắng trên người bị chính hắn xé nát, trên mặt làm ra vẻ thống khổ.
Mọi người đều biết hắn đang diễn cái gì, hắn đang diễn bị cường bạo, cái kia giống như rắn đang vặn vẹo thân thể, biểu lộ tuyệt vọng muốn chết, mặc dù chỉ có một người, lại có thể khiến cho người ta nhìn thấy một con chó dữ thô lỗ bẩn thỉu làm vẩy bẩn sự tinh khiết của mặt trăng.
Tâm tư của người xem đều bị cắn chặt, là một nữ tử bị cường bạo, không, là toàn bộ Đế Quốc đang bị cường bạo.
Một vị tướng quân, thân mang khải giáp đang chạy trốn, hắn đi ngang qua Sở Thanh Y đang bị cường bạo, bình dân bị tàn sát, mắt đổi hướng đi nơi khác, hốt hoảng liều mạng chạy trốn.
Sở Thanh Y chậm rãi đứng lên, hắn từ một vị Bồ Tát không vui không buồn hóa thành cô gái yếu đuối quần áo xốc xếch, gương mặt vẫn như cũ trắng bệch, trên mặt không chút biểu tình.
"Ruộng cấy bị móng sắt giẫm nát
Thân thể trong nhà bén lên ngọn lửa
Thi thể của đứa con út treo trên xà nhà
Và ta đã trở thành một người ô uế
Người bảo vệ của chúng ta đang ở nơi đâu
Hóa ra hắn đã chạy trốn, đến gió cũng đuổi không kịp
Tại sao có một tai họa như vậy
Khó khăn từ trên trời rơi xuống tới nhân gian
Hay là Thần cũng không thương hại thế nhân nữa”
Tiếng trống vang lên, như đang đập vào trái tim của người xem, khiến cho cảm xúc của bọn họ trở nên căng cứng.
Trên đường ma tộc đuổi giết, một đám người áo xanh đột nhiên xuất hiện.
Sở Thanh Y cầm một thanh kiếm, khí thế thoáng chốc biến đổi, vừa rồi nếu nói hắn là nữ tử yếu đuối, thì giờ phút này hắn chính là nam nhân xương cốt cứng rắn trên thế gian.
Mắt lạnh lẽo phun ra hàn quang, thiết kiếm rực rỡ sát ý, hắn tuy chỉ có một người, nhưng lại cùng thiên quân vạn mã chém giết.
Phía sau anh ta, những người áo xanh chiến đấu với những người áo đen, tuy số lượng người áo xanh ít, họ bị tấn công trong biển tối, nhưng họ vẫn có thể trụ vững qua từng đợt tấn công dữ dội.
Tiếng trống, tiếng tiêu, tiếng tỳ bà… càng ngày càng gấp rút, mà trên võ đài chiến đấu cũng càng thêm kịch liệt.
Vũ đài rõ ràng bị phân làm hai nửa, mặt khác một vị lão tướng thân mang khôi giáp bị đoàn người áo đen vây quanh.
Sở Thanh Y múa kiếm, một bên múa một bên hát:
"Khởi Viết Vô Y? Dữ Tử Đồng Bào
Khởi Viết Vô Y? Cùng tử cùng trạch
Khởi Viết Vô Y? Cùng tử cùng váy.”
1 bài hát ba thán, làn điệu thảm thiết, nương theo lấy tiếng trống tranh tranh, đem lực chú ý của mọi người ngưng cùng một chỗ. Tâm tình của mọi người liền phập phồng theo màn trình diễn trên vũ đài, họ lo lắng người áo xanh còn có thể thủ được không, hay vị lão tướng kia liệu có chờ được viện binh tới cứu.
Diễn biến trên vũ đài đột nhiên tăng tốc, chém giết, chém giết, chém giết, đồng thời trong góc vũ đài, 1 người hừ lạnh một tiếng, ngăn không cho đem lương thảo và quân cứu viện qua.
Tướng quân chạy trốn bên kia nép vào trong thành, lén lút thò đầu ra.
Nếu như tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, như vậy văn quan võ tướng của Đế Quốc đều biến thành đứa ngốc. Khuôn mặt của Thôi tướng đã biến sắc cực kỳ khó coi, mà Dương Long Đình ngược lại không có biểu tình gì.
Tất cả mọi người nhìn về phía Minh Đế, cảm thấy kịch này không nên diễn tiếp, nhưng hắn ở đây, tất cả mọi người không có thay hắn quyết định.
Minh Đế hơi mở mắt ra, tay gõ ghế rồng, chậm rãi nói: "Có chút ý tứ.”
Tất cả mọi người thu tầm mắt lại, Minh Đế đã nói có ý tứ, vậy thì mọi người cũng phải nghĩ có ý tứ. Nhưng một màn kịch như thế này, đâu chỉ có ý tứ, bên trong sợ là có ẩn ý lớn hơn.
Kim Vấn Đạo đứng lên, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, trái tim phanh phanh bồn chồn.
Dương Long Đình giờ phút này cũng có cảm giác giống như hắn, lấy ánh mắt quét qua võ trường.
Người đó nhất định ở chỗ này, hắn không có chết, hắn còn sống, mà hắn đang ở ngay bên cạnh mình.
Vấn đề là, hắn rốt cục ở nơi nào…
Hắn đến tột cùng là ai?
Tiếng nhạc càng ngày càng thấp, thẳng đến khi mọi âm thanh yên tĩnh, mà trên võ đài, hai phe chiến đấu đã phân ra thắng bại.
Người áo xanh với binh lực thấp lại có thể đánh bại đám người áo đen, người xem ngừng hô hấp, bởi vì họ tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đấu thảm liệt, lúc này mới thay nhân vật bên trong thở phào nhẹ nhỏm.
Mà cuộc chiến bên kia không có may mắn như vậy, lão tướng cuối cùng không có người đến trợ giúp, bất đắc dĩ bị phá thành, chật vật đào tẩu.
Đột nhiên, tiếng chiêng tiếng trộng động vang đầy trời, tất cả thanh âm đều bắt đầu nôn nóng, so sánh âm thanh ác chiến vừa rồi, thời khắc này, thanh âm quả thực là tạp âm.
Trên võ đài lại đổi thành một cảnh khác.
Lão tướng bị áp lên đài, chờ đợi chặt đầu, một đám người vây quanh nhổ nước miếng vào hắn.
Mà tên võ tướng chạy trốn kia thì đang ngẩng cao đầu, nghênh đón tiếng reo hò của bình dân.
Mà sau lưng hắn, Sở Thanh Y đổi một thân áo xanh, bị binh sĩ trang bị đầy đủ khôi giáp truy sát.
Người xem đều hiểu, Sở Thanh Y chính là người đã tiêu diệt ma tộc, nhưng tại sao cuối cùng lại muốn giết hắn?”
Thật lâu, từng người một đều thối lui, chỉ còn lại một người Sở Thanh Y, tiếng chiêng trống ồn ào kia lúc này mới an tĩnh lại.
Sở Thanh Y khôi phục lại biểu lộ không vui không buồn kia, mở miệng chậm rãi hát:
"Hắc Cẩu ở trên trời truy đuổi Thương Ưng
Cá voi bơi lên lục địa đuổi kịp ngựa hoang
Tướng quân anh dũng bị chặt đầu oan ức
Kẻ chạy trốn hèn nhát lại trở thành Chiến thần
Những câu chuyện này đều xảy ra ở một thế giới khác
Chư vị xem hí kịch chớ có suy nghĩ nhiều”
Hát xong, dư âm chưa ngừng, Sở Thanh Y bỗng nhiên nhấc kiếm lên làm ra tư thế cắt yết hầu, thân thể giống như mất đi sức lực, hoàn toàn ngã xuống đất.