Chương 357: Bị Thương
Hắn đem dù đen khép lại, từ trên thân rút ra một bao cương châm, một bên lắp cơ quan, một bên nhìn về phía Lý Uyển Nhi còn đang trong mặt nước.
"Công chúa, chớ sợ, ta mang người rời đi."
Lý Uyển Nhi: "Ngươi đi ra trước, ta mặc xong quần áo."
Chu Sương không nhúc nhích: "Ở đây có rất nhiều nguy hiểm, ta lo công chúa ở đây một mình."
"Cẩu nô tài, ta kêu ngươi đi ra.”
"Công chúa điện hạ không cần mắng, ta chẳng lẽ còn không bằng 1 tên sơn tặc à."
Lý Uyển Nhi khẽ giật mình, chợt phát hiện ánh mắt Chu Sương nhìn mình có chút khác biệt. Thân thể của cô trầm xuống trong nước, chỉ có 1 cái đầu lộ ở bên ngoài. Mà Chu Sương chăm chú nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn xuyên thủng mặt nước.
"Cẩu tặc, ngươi không sợ chết à?" Lý Uyển Nhi.
"Công chúa đáng giá bằng ba tòa thành, hiện tại toàn bộ giang hồ đều muốn công chúa, Sát thủ thư sinh nói không sai, người nào cũng đều yêu thích cái đẹp.”
"Ngư Long vệ, ngươi muốn phản bội phụ vương!" Lý Uyển Nhi.
"Vốn là đến từ giang hồ, thì sợ gì lại trở về giang hồ, về phần Minh Đế, chỉ là pho tượng đất mà thôi.”
Khuôn mặt của Lý Uyển Nhi bị dọa đến nhợt nhạt, cô vẫn còn chưa thoát khỏi sự bi thương khi mất Trình Đại Lôi, thế nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi.
"Ai nha, thật là sặc chết ta, nước gì mà lạnh quá trời.”
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, Trình Đại Lôi toàn thân ướt nhẹp từ bên bờ bò lên, trong tay còn nắm kiếm.
Chu Sương sửng sốt: "Ngươi biết bơi?”
"Ta đạt á quân trong giải bơi lội 400 mét đấy." Trình Đại Lôi vỗ vỗ bọt nước trên người: "Thế nào, nhìn nét mặt của ngươi giống như không đúng lắm."
Chu Sương rốt cục tỉnh ngộ, ngay từ đầu Trình Đại Lôi đã giả bộ thất bại, nhưng ngược lại, hắn mới là kẻ xảo quyệt nhất trong bốn người bọn họ.
"Ta đã giết chết hai người nên cũng không ngại giết thêm một người nữa." Chu Sương nắm lấy dù sắt.
Trình Đại Lôi bĩu môi, chậm rãi đem kiếm giơ lên.
"Ngươi có nghe qua một chiêu, gọi là kiếm pháp trực lai trực vãng?"
Chu Sương đứng dậy, tay nắm cán dù: "Ngươi bị thương."
Bả vai của Trình Đại Lôi đúng là đã bị thương, mà lại thương ngay phần vai thuận của hắn.
"Ngươi thật sự thông minh đấy, nhưng hiện tại thông minh chỉ là vô dụng, bây giờ mọi thứ chỉ phụ thuộc vào thực lực.”
Trình Đại Lôi bĩu môi, nhẹ nhàng phủi phủi kiếm: "Ngươi biết thiên phú của ta cao bao nhiêu à?"
Chu Sương híp mắt lại, Ngư Long vệ thu thập tình báo của người trong thiên hạ, cũng đã từng điều tra qua thông tin của Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi xuất thế đến nay chỉ trong thời gian ngắn, nhưng lại làm được rất nhiều chuyện mà cả một đời người cũng không làm được, có lẽ hắn vốn là thiên tài chiến đấu.
"Được rồi, kỳ thực ta cũng không có thiên phú gì, nhưng ngươi biết ta có bao nhiêu nỗ lực à?" Trình Đại Lôi giơ kiếm về phía trước.
Chu Sương không thể không cảnh giác, có đôi khi một người nỗ lực còn đáng sợ hơn so với thiên tài, thiên tài dễ chết yểu, mà người thường thường chăm chỉ có thể đi đến sau cùng.
"Kỳ thực ta cũng không quá cố gắng, chỉ bất quá, ta bật hack ngươi có hiểu hay không??"
"Bật hack?" Chu Sương hơi mở đôi môi, đang suy nghĩ hai chữ này.
Trình Đại Lôi xuất kiếm, thân hình từ tĩnh chuyển sang động, tĩnh như đá, chuyển động như điện. Chu Sương giật mình, kiếm quang giống như tinh tú, từng chút một tới gần hắn, đồng tử càng ngày càng phóng to. Hắn chưa từng thấy kiếm nhanh như vậy, trong tiềm thức cầm ô chắn kiếm của Trình Đại Lôi.
Bên trong ô đen có kẹp tơ vàng, dưới ánh mặt trời sẽ có ánh sáng vàng như vảy rồng, vũ khí thông thường không thể đâm thủng, chỉ cần mình có thể mở ô ra, nhất định ngăn cản được một kiếm này. Mà cây kim độc ở đầu chiếc ô cũng có thể lấy mạng của Trình Đại Lôi, hắn biết mình xem thường Trình Đại Lôi, vì vậy thứ đầu tiên hắn nghĩ tới chính là giết người.
Điều kiện tiên quyết là hắn có thể mở ô ra.
Mất bao lâu để mở một chiếc ô và bao lâu để một thanh kiếm đâm ra?
Chu Sương cuối cùng cũng có đáp án, thời gian bung dù quá lâu, thậm chí lâu hơn cả việc đâm kiếm.
Trên không trung lóe lên một tia điện, trong cổ họng xuất hiện một vệt máu, sau đó trợn to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc này chiếc ô đen trong tay hắn mới hé ra một nửa.
Mang theo sự kinh ngạc cùng nghi vấn cuối cùng, Chu Sương ngửa mặt ngã xuống đất, hô hấp đoạn tuyệt, mà ngay lúc đó, chiếc ô đen của hắn mở ra do lực đàn hồi của lực cơ quan.
Lý Uyển Nhi nhìn cảnh này không khỏi bàng hoàng, loạng choạng, tâm trạng của cô đã trải qua quá nhiều thăng trầm, đến bây giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai, điều duy nhất có thể xác định là, Trình Đại Lôi còn sống.
Trình Đại Lôi nhìn Lý Uyển Nhi còn ở trong nước, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Uyển Nhi nhìn thấy sự hung ác của một con sư tử trong mắt hắn.
"Nhìn người của cha cô mang tới đi, toàn thứ gì đâu.”
Trình Đại Lôi mắng một tiếng, thân thể co quắp ngã trên mặt đất, vết thương trên vai tuôn ra rất nhiều máu. Sử dụng khoái kiếm trong tình trạng bị thương là một tiêu hao rất lớn đối với cơ thể của chính mình.
Hắn ngồi không được bao lâu thì liền chống đỡ thân thể đứng dậy, cho quỷ tóc đỏ, Chu Sương cùng sát thủ thư sinh mỗi người một nhát chém, tuy khả năng sống sót của ba người hiện tại rất thấp, nhưng bây giờ, Trình Đại Lôi không đủ năng lực tiếp nhận một sự tình ngoài ý muốn nào nữa,
Trong quá trình đó, hắn nhìn thấy bên trong đôi mắt của họ, ánh mắt trước khi chết chứa đầy sợ hãi, tuyệt vọng và van xin, họ sắp chìm xuống vực sâu đục ngầu, ai cũng sợ hãi. Nhưng Trình Đại Lôi tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không nhìn thấy.
Ý chí sinh tồn chính là ý chí sinh tồn, ngươi không có ý chí sinh tồn, vậy không thể đứng vững trên chiến trường khốc liệt này.
Hắn đem dù của Chu Sương nhặt lên, áng chừng phát hiện đây là một vũ khí không tệ, đồng thời từ trên người Chu Sương tìm ra túi châm, nghiên cứu làm sao nhét vào.
"Cẩn thận, có độc." Lý Uyển Nhi nhắc nhở.
"Ta hiểu." Trình Đại Lôi đem dù thu về, chuyển hướng sang Lý Uyển Nhi nói: "Ta đi ra xe ngựa trước, cô mau mặc quần áo, nơi này có người chết, bọn họ cũng rất nhanh sẽ tìm tới đây.”