Chương 358: Vật Cát Tường
Trình Đại Lôi ở trên xe ngựa lau chùi vết thương, màu da bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ hơi nhợt nhạt. Lý Uyển Nhi nhìn thấy hắn, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ rất bình tĩnh.
"Là ta làm hại ngươi, mà ta một chuyện cũng không thể giúp." Lý Uyển Nhi.
"Bên trong trò chơi này, cô chính là vật cát tường." Trình Đại Lôi xoa xoa đầu của cô, lẩm bẩm nói: "Nhiệm vụ của ta là hộ tống cô rời đi, mà tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt cô, cho nên không có người nào là có thể tin tưởng được."
Lý Uyển Nhi nghe không hiểu lời nói của Trình Đại Lôi, chỉ là nhìn lấy hắn.
"Mà ngươi có thể tin tưởng ta." Trình Đại Lôi mỉm cười, cây roi quất vào trên thân lừa.
"Vật cát tường là cái gì?" Trên xe ngựa truyền đến thanh âm của Lý Uyển Nhi.
"Chính là thứ rất dễ thương, nhìn rất đẹp, nhưng lại không có tác dụng gì."
Mặt trời chiều ngã về tây, một màu vàng đỏ đổ đầy trên thảo nguyên, lừa lôi kéo xe ngựa, từ trên xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười.
Khi hơi ấm cuối cùng của mặt trời lặn dần về phía tây, nhưng nơi Trình Đại Lôi dừng lại đều xuất hiện hai bóng người.
Một người rũ xuống lông mày, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, nằm ở bên cạnh chân hắn là một con chó săn màu vàng.
Nam nhân kia ngồi xổm trên mặt đất, trong miệng ngậm một cái tẩu thuốc, nhìn chằm chằm mặt đất quan sát, một dấu vết để lại nào hắn cũng không tùy tiện bỏ qua.
Ngư Long vệ, Thợ săn cùng Bộ Đầu.
"Nhìn ra cái gì à?" Thợ săn ngáp một cái.
"Quỷ tóc đỏ, Sát thủ thư sinh, Lữ Khách tất cả đều là cao thủ đệ nhất trên giang hồ, hiện tại đều đã chết.”
"Người mù cũng có thể nhìn ra bọn họ đã chết, Trình Đại Lôi không phải lần đầu tiên giết cao thủ đệ nhất, ngươi còn có thể nói điều gì mà ta không biết không?”
"Người mù thì thế nào?" Bộ Đầu nói: "Ta biết một đường đến đây, đã có rất nhiều người chết ở trong tay hắn, cha con Kiều gia, Nhạn Bắc Tiết Hùng, thế nhưng, lần này có chút không giống."
"Không giống chỗ nào?”
"Cha con Kiều gia, Nhạn Bắc Tiết Hùng, bọn họ đều là trúng kiếm ở cổ họng, Nhất Kiếm Phong Hầu, nhưng ba người này trừ Chu Sương, vết thương trí mạng đều không phải ở cổ họng."
"Nói đúng ra thì Trình Đại Lôi chỉ giết chết Chu Sương."
Bộ Đầu gật gật đầu: "Ta có loại cảm giác, kiếm của Trình Đại Lôi càng lúc càng nhanh, ở trên thảo nguyên này, dường như đã trở thành đá mài kiếm của hắn.
"Lấy đầu người mài kiếm, quả nhiên là Ma Đầu a, nếu không chúng ta lui đi, đừng để hắn dùng đầu của chúng ta mài kiếm.”
"Hắn giống như bị thương." Bộ Đầu nhìn chằm chằm máu rơi vãi trên đồng cỏ.
"Vậy còn chờ gì, nhanh đi a, thừa dịp hắn bị thương đi lấy mạng của hắn.”
"Hắn đi về hướng kia sao?" Bộ Đầu đứng người lên, từ trong tẩu thuốc có khói màu trắng nhẹ bốc lên.
Thợ săn đạp đạp chó săn dưới chân: "Đừng có nằm sấp, tranh thủ thời gian tìm người đi."
Chó săn màu vàng đứng lên, trên mặt đất ngửi ngửi, bỗng nhiên hướng về phương bắc chạy tới.
"Nếu như phải muốn về đến Quan Nội, hắn cần phải đi về phía nam đi, là sao hắn muốn một mực hướng Bắc đi." Bộ Đầu nhíu mày.
"Đại khái là biết trong nội thành có người trông coi, cho nên mới đi về phía phương Bắc để tránh gió." Thợ săn.
"Ừm a, ngươi nói cũng có chút đạo lý."
"Phương Bắc…nhưng kẻ trông coi phương Bắc bên đó không phải là Đồ Phu sao?”
"Ừm, có lẽ chúng ta không cần đi nữa."
Ngư Long vệ, ba nghìn Ngư Vệ, 36 Long Vệ, hòa thượng, đạo sĩ, Đồ Phu, Đổ Quỷ mọi người đều là người mang dị thuật, Đồ Phu không phải là người mạnh nhất trong số họ, nhưng hắn lại người tàn bạo nhất.
Con đường hoang mọc đầy cỏ dại, một thị trấn nhỏ hiện ra trong tầm mắt.
Một thị trấn đổ nát có thể được coi như một khu chợ nhỏ, người trên thảo nguyên đem da thú, dê con, ngựa mẹ mang đến nơi đây, trao đổi muối ăn, vải bố và nhu yếu phẩm.
Khu vực này không thuộc về Nhung Tộc, cũng không bị Đế Quốc quản chế, thị trấn nhỏ này cũng là thiên đường của những Mã tặc, tội phạm giết người, buôn lậu,…
Nơi này có sòng bạc, có kỹ viện, rượu ngon từ Đế Quốc, cũng có thể mua được những cô nương thảo nguyên có bím tóc thắt dài.
Một chiếc xe ngựa đi tới đây, dừng lại trước giếng nước trong trấn, nam nhân từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi lấy nước trong giếng, quá trình bên trong hắn dừng lại, quét mắt chung quanh.
Quỷ dị đến yên tĩnh, chung quanh quá an tĩnh, giống như là vùng đất quỷ dữ quét sạch qua thành thị, người đều chết, thành thị biến thành phần mộ.
"Ha ha, cược hai thanh, cược hai thanh."
Đột nhiên có người từ nóc nhà nhảy ra, tiến đến trước mặt Trình Đại Lôi, trong tay là một viên xúc xắc sắt trắng cỡ quả bóng trên tay.
Trình Đại Lôi kinh ngạc, tốc độ của người này thật nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp cầm kiếm.
"Không cá cược được sao?" Trình Đại Lôi mỉm cười hỏi.
"Không tốt, không tốt." Người này cười: "Ngươi không cá cược ta liền phải trực tiếp giết chết ngươi, này thật quá nhàm chán.”
"Ờ, vậy xem ra ta không thể không cược." Trình Đại Lôi nói: "Tiền đánh cược là cái gì?"
"Mạng của ngươi."
Vẻ mặt của Trình Đại Lôi không thay đổi: "Nếu như ta thắng, liền có thể đi?"
"Vậy cũng không được.”
"A "
"Ngươi thắng, ta không giết ngươi, nhưng vẫn có người muốn giết ngươi."
Theo thanh âm của hắn, một người từ trong quán rượu bên đường đi ra, dáng người rất gầy, biểu lộ còn có chút nhát gan, giống như loại học sinh ngoan ngoãn, có thể bị bất cứ người nào dùng hai cước đá văng, nhưng trong tay hắn mang theo một thanh Sát Trư Đao rất lớn.
Ngư Long vệ, Đổ Quỷ cùng Đồ Phu.
Trình Đại Lôi nhìn hai người, vết thương trên vai đã khiến hắn không còn nhiều sức để đánh một trận, mà hai người trước mắt, thực lực lại không kém gì hắn.
Hắn nhìn Đổ Quỷ, nói: "Ngươi sẽ giữ lời?”
"Có chơi có chịu, tuyệt không quỵt nợ." Đổ Quỷ ngẩng cao đầu.
"Cứ để ta trực tiếp giết hắn không được sao?" Đồ Phu mang theo Sát Trư Đao: "Việc gì phải phiền phức như vậy?”
"Ngươi trước đừng động thủ, ta muốn cùng hắn đánh cược một lần." Đổ Quỷ nói.
"Vậy thì đánh cược một lần." Trình Đại Lôi nhún nhún vai: "Đánh cược như thế nào?"
"Một lần cược phân kết quả, nếu như ngươi thua, ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
"Cược lớn cược nhỏ không có ý nghĩa, ta có một cách đánh cược vui hơn, không biết ngươi có hứng thú không?"
"Thú vị sao, chơi như thế nào, mau nói, mau nói." Đổ Quỷ không kịp chờ đợi nói.
"Đại Phú Ông có nghe qua chưa?" Trình Đại Lôi chỉ về phía cây hòe ở đầu trấn: "Từ nơi này đến cây hòe có 100 bước, mỗi người đổ xúc xắc, chuyển đến số mấy thì đi bước tiếp ứng, người nào chạm được cây hòe trước thì người đó chiến thắng.”
"Thật tốt, quá thú vị, ta tới trước.